06:39 EDT Thứ hai, 06/05/2024

Tin Tức

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 20


Hôm nayHôm nay : 8294

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 54914

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 23063947

Trang nhất » Dưỡng linh » Văn - Thơ - Nhạc

Bài Mới

Lan Truyền

Lan Truyền

“Sự rủa sả của Đức Giê-hô-va giáng trên nhà kẻ ác; Song Ngài ban phước cho chỗ ở của người công bình” (Châm Ngôn 3:33).

Xem tiếp...

BẠN LÀ MỘT CÁI CÂY TO LỚN CHO NGƯỜI KHÁC

Thứ sáu - 08/03/2019 19:59
BẠN LÀ MỘT CÁI CÂY TO LỚN CHO NGƯỜI KHÁC

BẠN LÀ MỘT CÁI CÂY TO LỚN CHO NGƯỜI KHÁC

Thuở xưa, có một người kia không làm được điều gì to tát cả, không tiền, không tài và chán nản. Một đêm, người ấy cuối cùng không đủ can đảm để sống thêm, người quyết định đi đến một vực thẳm sửa soạn nhảy xuống.


                  Thuở xưa, có một người kia không làm được điều gì to tát cả, không tiền, không tài và chán nản. Một đêm, người ấy cuối cùng không đủ can đảm để sống thêm, người quyết định đi đến một vực thẳm  sửa soạn nhảy xuống. Trước khi chết, người ấy khóc rất lớn, người hồi tưởng lại tất cả những khổ nạn trong suốt cuộc đời mình.
                  Trên một tảng đá cạnh cái vực có một cây nhỏ. Sau khi nghe con người đang đứng kia khóc lóc, kể lể, cái cây cũng bắt đầu khóc rung rinh cành lá, thảm thiết không kém gì người kia.
                  Thật ngạc nhiên khi thấy cái cây cũng đang tỏ ra đau khổ, người kia hỏi:
                  “Cây cũng khóc nữa hả? Có phải cây cũng chịu đựng nhiều đau khổ như tôi không?”
                  Cái cây từ tốn trả lời:
                  “Tôi là một cái cây đau khổ nhất trên thế gian. Hãy nhìn tôi đi, sống trên cái tảng đá, chỉ toàn là đá, không có đất để sinh sản và không có nước uống. Tôi không đủ ăn suốt đời mình. Hoàn cảnh như vậy làm cho các cành của tôi khô đét và không nẩy mầm được, vì thế tôi thật thảm não từ khi mới sinh ra. Không những thế, gốc của tôi rất cạn làm cho tôi không đứng vững trước gió và không thể chịu đựng nỗi cơn lạnh trong mùa đông. Tôi thật yếu ớt so vói những cây khác, đời sống của tôi còn cực hơn là chết nữa.”
                  Người kia không thể nghe thêm nỗi sầu thảm của cây, bèn nói:
                  “nếu như vậy thì tại sao cây không kéo thân ra mà chết chung cho rồi.”
                  Cái cây ung dung trả lời:
                  “Chết thì dễ lắm. Tuy nhiên, không có bao nhiêu cây mọc trên vực nầy cả, tôi không thể chết được.”
                  Người nọ không hiểu lắm khi nghe câu trả lời lấp lửng.
                  Cây tiếp lời:
                  “Người có thấy tổ chim trên thân tôi không? Hai con chim vành khuyên làm cái tổ nầy, chúng đã sống và sanh sôi nẩy nở trên thân của tôi. Nếu tôi chết đi thì bầy chim nầy sống ở đâu?”
                  Người nghe xong, trầm tư giây lát rồi lùi lại và cách xa vực thẳm.
                  ... Dẫu rằng đây chỉ là một buổi nói chuyện  hư cấu để tìm ra bài học cho bản thân nhưng khi nghiệm lại chính bản thân mình,  ta luôn nhận ra rằng vì là con người, chúng ta được thiết kế để cần nhau. Mỗi chúng ta không chỉ sống riêng cho bản thân mình. Không cần biết chính mình là loại người nào, chỉ hãy nhớ rằng, chính chúng ta vẫn là một cái cây to lớn cho nhiều người khác.

                  Tôi là một người mang nhiều chứng bệnh trong cơ thể. Viêm đa khớp, đang dần xâm lấn qua tim. Loét dạ dày và đường ruột từ năm mười sáu tuổi. Thời gian gần đây lại phát hiện nuôi thêm khối u trong não và nhiều hệ lụy từ cái u mạng nhện đó, đau đớn lắm. Nghe qua thì dường như đang tả một phế vật thì phải. Nhưng không, nếu bạn đã gặp tôi ngoài đời một lần nào đó, hay chỉ nhìn thấy qua mạng xã hội Facebook thì tôi đoan chắc rằng bạn sẽ không tin người có nụ cười rạng rỡ kia lại mang trong mình một đại lý bệnh.
                  Tôi chưa bao giờ nghĩ đến câu nói “Tại sao lại là con, Chúa ơi”, chẳng phải tôi mạnh mẽ ngút ngàn gì cho cam mà là tôi luôn nghĩ đến khía cạnh tích cực “Nếu Chúa đã đặt để tôi vào trong hoàn cảnh nầy thì chắc đó là điều ích lợi cho linh hồn tôi” và hãy nhớ rằng “Chúa luôn gói ơn phước trong nghịch cảnh”. Vậy thì việc cần làm của tôi là tin chắc vào lời Chúa hứa chứ không phải ngồi đó đau khổ, tuyệt vọng, hao gầy thân thể và hồn linh mình.
                  Tôi cảm tạ Chúa không kể xiết vì có một người chồng tin kính. Trong mắt anh ấy, tôi luôn là người khỏe mạnh. Lời anh nói tôi không bao giờ muốn quên “Nếu Chúa muốn em sống thì dẫu người ta muốn giết em cũng không được. Còn nếu như Chúa thấy cất em đi là điều tốt nhất cho em thì không có gì phải tiếc nuối. Ham sống thêm vài năm mà đánh mất linh hồn trong những năm đó thì chính là cái họa lớn nhất trong cuộc đời nầy.” Thật vậy.
                  Tôi nhận thấy mình không phải là kẻ đáng thương nhất vì tôi có chồng thương yêu, có con vâng lời, có anh chị em trong Christ quan tâm. Cho nên tôi dành hết cả tâm huyết của mình cho lớp trẻ “Mồ côi tình thương” của chúng tôi tại đây.
                  Giới trẻ ngày nay so với ngày xưa theo nhận xét chung thì đầy đủ vật chất hơn nhưng dường như ai cũng nhìn ra rằng, xã hội càng văn minh, công nghệ càng phát triển thì tình thương dần mất đi. Cha mẹ có thể cắm đầu kiếm tiền và mua cho con mình một máy tính bảng để nó cắm mặt vào đó, khỏi phiền đến mình. Cha mẹ có thể làm thêm giờ để kiếm thêm thu nhập và đóng viện phí cho con  vì chúng tụ tập đánh nhau, chơi bời lêu lỏng, đua xe gây tai nạn… Bọn trẻ ngày nay nhìn chung thì không thiếu gì, chỉ thiếu tình thương mà điều đó thì vật chất không thể đánh đổi được. Người lớn nào cũng biết, cũng hiểu nhưng chúng ta lại lơ đi,bỏ qua “Từ từ rồi tính”. Kịp không? Không kịp nữa rồi.
                  Nhóm trẻ của tôi vừa mồ côi đúng nghĩa, vừa thiếu tình thương đúng chất mồ côi.
                   … Đó là một cô bé gái, dáng cao gầy, chỉ mới chín tuổi, mặc cái quần tơi tả, tuột lên tuột xuống với cái áo ngắn cũn cỡn đứng trước mặt tôi, nói vài chữ « Cô ơi, con muốn học ».
                   Tôi nắm bàn tay xương xẩu của nó bóp nhẹ, nói « Ừ, cô sẽ dạy con ».

                  Con bé có hoàn cảnh đặc biệt (mà nếu kể ra, học sinh của tôi toàn trẻ đặc biệt, chắc vì tôi là người đặc biệt.)  Mẹ nó mắc bệnh tâm thần, sinh ra nó rồi bỏ đi, bây giờ không biết còn sống hay đã mất. Con bé (bị tâm thần nhẹ) được người bà nuôi dưỡng trong cảnh bất đắc dĩ nên chưa bao giờ biết chải đầu. Tôi đứng gỡ từng sợi tóc bết dính cứng ngắc từng chùm của nó mà xót xa. Hai năm nó học một lớp, hiện tại học lớp ba mà chưa thuộc hết bảng chữ cái, không biết ráp chữ như thế nào. Vậy mà ở trường họ cho lên lớp. Bây giờ tôi cũng đang gỡ từng mớ rắc rối về kiến thức như gỡ từng sợi tóc chưa bao giờ chải của nó vậy.
                  … Là một bé trai, dáng người nhỏ thó, mắt láo liên, không nhìn người đối diện. Mẹ nó dắt tới, mắt đỏ hoe. Cô có bốn người con, không được khai sinh vì không có giấy kết hôn, ba tụi nhỏ cũng bỏ đi từ ngày con bé thứ tư chào đời. Tụi nhỏ thất học. Mỗi ngày rong ruổi ngoài đường, muốn làm gì thì làm. Mười tuổi rồi chưa biết con chữ nó hình dáng thế nào (nhưng có lẽ đã biết nhiều thứ xấu khác). « Giao cho cô để cô dạy dỗ cho biết đọc, biết viết, biết trên, biết dưới… »  (gánh nặng giao hết cho một người mới quen chưa đầy năm phút). Tôi nhận. Xem như mình vừa mới sinh thêm đứa nữa.
                  … Lại là một cô bé, tóc vàng hoe, đã cao gần bằng tôi rồi, đã biết nói tục chửi thề lu loa. Ba mất từ ngày còn chập chững, mẹ đi thêm bước nữa nhưng gia cảnh nghèo khó, không cho đến trường. Nó muốn biết chữ mà con chữ cũng tránh mặt nó bấy lâu nay. Ngày gặp mặt nó, tôi đã nhổ răng cho nó vì răng mới đã mọc mà răng cũ sợ đau không nhổ, cứ đung đưa trong miệng đau đớn biết mấy (mà sao trong xóm chài nầy, hễ có trẻ không dám cho nhổ răng thì họ cứ  kêu qua nhà cô Y). Tôi nhận, chăm nó hơn mấy đứa kia (vì thật ra nó còn bày cho tụi nhỏ mấy trò ngoài đường,  làm tôi mấy phen muốn đứt dây đờn trong não). Giờ đã tạm yên.
                  … Thêm một cặp anh em học bằng lớp nhau. Không phải sinh đôi mà là thằng anh rớt nên học với con nhỏ em. Thằng anh siêu quậy, con bé em thì hiền hơn. Hoàn cảnh cũng không khá hơn tụi nhỏ kia là mấy. Cha mẹ mạnh ai nấy đi tìm niềm vui mới, vứt hai đứa nhỏ cho bà ngoại già. Hằng ngày bà còn đi làm lo cái ăn, cái mặc, hai đứa bé như con xuồng nhỏ bị vùi dập trong biển đời, biết đâu là tốt là xấu, cứ nhập hết vô cái đầu non trẻ. Tôi nhận vào lớp. Không thể bỏ qua.
                  … Những đứa còn lại : ba mất, mẹ mất hoặc có đủ ba mẹ nhưng chúng đều mồ côi tình thương. Vì kế sinh nhai hay vì một lý do nào đó. Chúng đều bị bỏ mặt mặc dầu chúng đáng được thương yêu.
Hiện tại đã là mười lăm đứa với mười lăm phận đời khác nhau, chúng tập trung tại nhà tôi vào năm giờ chiều, cho chúng ăn rồi bắt đầu học.

                  Ngoài học kiến thức ở trường (mặc dù có vài đứa không được đến trường), chúng được học Kinh Thánh, học kỹ năng sống, học đạo đức (Mười Điều Răn luôn được viết đi viết lại và giải thích cặn kẽ khi có bất kỳ một trẻ mới vào lớp, đó là bước đầu để Nhập Môn vì tôi luôn theo quan điểm “Đạo đức có thể bù đắp vào sự thiếu hụt về trí tuệ nhưng ngược lại thì không.”)
                  Chúng tôi cũng đang soạn một chương trình thờ phượng Chúa riêng cho nhóm trẻ của mình từ thiếu nhi đến thanh niên ( đã hơn 30 em) vào mỗi chiều Chúa nhật để cho các em có một đời sống trật tự, tin kính Chúa và cho chúng  biết chọn đường lối đời mình sao cho đến được kết thúc tốt đẹp đời đời mới là khôn ngoan thật. Nó bắt đầu từ sự nhìn nhận và tôn kính Đức Chúa Trời rồi Chúa sẽ nâng tầm tri thức cho chính chúng ta “Kính sợ Đức Giê Hô Va ấy là khởi đầu sự khôn ngoan; Sự nhìn biết Đấng Thánh, đó là sự khôn sáng.” Châm Ngôn 9:10.
                  Thuận lợi của chúng tôi là hằng ngày đều tiếp xúc trực tiếp với trẻ, dạy dỗ và hướng dẫn, cả giải quyết những vấn đề  mà chúng gặp phải nên rất mau chóng đưa bọn trẻ vào trong sự trật tự, nề nếp. Giúp chúng nhận thức được điều đúng, ý thức được điều nào nên làm. Khi đó hành động của chúng sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt.
                  Khó khăn thì chỉ là vấn đề tài chính. Chúng tôi có thể cung cấp sách vở, đồ dùng học tập và cả những bữa ăn hàng ngày cho bọn trẻ nhưng với tình hình mở rộng nầy, chúng tôi đang cảm thấy bất lực. Bàn chân vẫn cứ bước về phía trước và tin rằng Biển Đỏ của vùng chúng tôi sẽ rẽ ra bởi Chúa nhìn thấy sự phát triển công việc nơi làng chài nầy.

                  Cái cây nhỏ  vẫn ngày ngày gánh chịu ánh nắng xuyên trực tiếp lên mình từ cành cây gốc rễ nhưng nó vẫn đứng hiên ngang, chịu đựng vì biết rằng nó sống là ích lợi cho tổ chim trên cành kia. Nó cũng biết rằng khi Đấng Tạo Hóa cho phép nó có mặt trên vực sâu đó thì chắc rằng Ngài có chương trình cho nó và đời sống của nó ích lợi cho kẻ khác.
                  Chúng ta là những con người mang ảnh tượng đẹp đẽ của Đấng Tạo Hóa, há chẳng thấy tự hào sao? Dẫu  bệnh tật nhưng tôi vẫn còn đang sống và tôi luôn ước ao rằng mỗi ngày của tôi là một ngày ích lợi cho đám trẻ tại đây. Tôi cũng ước ao lòng một ai đó mở  ra cho lớp trẻ nầy, đứng cùng chúng tôi, đỡ nâng  chúng tôi. Chính hành động nhân từ của bạn hôm nay sẽ đem đến cho ngày mai một đứa trẻ tốt, bạn có muốn dự phần vào điều đẹp đẽ đó ?
                  Đây là lời hứa của Chúa “Ai sẽ cho một người trong bọn nhỏ nầy chỉ uống một chén nước lạnh, vì người nhỏ đó là môn đồ Ta, quả thật, Ta nói cùng các ngươi, kẻ ấy sẽ chẳng mất phần thưởng của mình đâu.” Ma-thi-ơ 10:42.

Nha Trang, 18/2/2019
HẢI YẾN
(Đinh Huỳnh Hải Yến. 
Khu Tái Định Cư Phường Vĩnh Trường. Thành phố Nha Trang. 
SĐT : 0927080903
Email : nguyenthienquoc1975@gmail.com
Hãy liên lạc cùng chúng tôi nếu bạn muốn giúp đỡ lớp học. Trân trọng trong Christ).

 
Nguồn: songdaoonline.com
Từ khóa: n/a

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn