Thơ: Nha Trang Quê Tôi!

Thơ: Nha Trang Quê Tôi!
Quê ta đó! Ôi Nha Trang yêu dấu! Nơi chôn nhau, nơi cắt rốn chính ta Nơi ta vừa cất tiếng khóc oa oa Đã ban tặng cho ta một kho báu




Nha Trang Quê Tôi!
 
 
Quê ta đó! Ôi Nha Trang yêu dấu!
Nơi chôn nhau, nơi cắt rốn chính ta
Nơi ta vừa cất tiếng khóc oa oa
Đã ban tặng cho ta một kho báu
 
Ồ đằng kia, biển xanh ta in dấu
Tuổi thơ ta đùa nghịch với hát vang
Xem xa xa cát trắng như đĩa vàng
Uốn éo lượn như đàn chim tung cánh
 
Quê hương ta nơi thuỳ dương cát trắng
Nơi nắng vàng yên ắng đón bình minh
Nơi trẻ thơ tắm biển và thả mình
Bên cánh diều trong trời cao vút gió
 
Ôi đẹp lắm chính quê hương ta đó!
Ngọn Tháp bà soi bóng ngắm biển xinh
Cầu bóng kia vẫn cứ thế oằn mình
Chở cả xe, cả người về bến đậu
 
Nha Trang được chính Chúa Trời ban phú
Bao cảnh thơ khiến du khách ngẩn ngơ
Nếu như kể chắc không đủ thì giờ
Một biển đảo đang đón chờ, hiểu thấu...
 
Nha Trang ta...
Từ thời ông, bà, cha, mẹ, con cháu
Vẫn đẹp xinh thu hút khách vãng lai
Vẫn gọi tên ai mệt mỏi đường dài
Về cư trú xây lâu đài hạnh phúc
 
Mùa rét mướt chỉ lành lạnh đôi chút
Đủ diện len, diện khoác mới đẹp xinh
Mùa hạ về nóng như thổi tâm tình
Vào phượng vĩ, vào ve sầu, thương nhớ
 
Nha Trang ta bao cá về đầy chợ
Thêm chú hầu, cô ốc với bác nghêu
Có cả tôm, cả mực, hến đủ đều
Tươi, ngon ngọt trêu ai đi xa bến
 
Nha Trang ta luôn đầy tình thương mến
Người hiền hoà, chân chất và đáng yêu
Nha Trang ta đẫu có nói bao nhiêu
Vẫn cảm thấy phần nhiều là ... không đủ
 
Ai khéo đặt cho quê tôi con chữ
"Nha Trang" này nghe thanh lịch, thiêng liêng
Gắn đời tôi xoá bao nỗi muộn phiền
Ta yêu lắm Nha Trang miền cát trắng.
 
Hoa Dã Quỳ