Thơ: Niềm Tâm Sự

Thơ: Niềm Tâm Sự
Khuya tĩnh lặng ru mọi người trong giấc ngủ Mà sao tôi vẫn thao thức nỗi sướng vui Niềm vui sướng tràn khắp cả cuộc đời Bốn mươi lăm tuổi mà tôi vẫn ngỡ mình là thơ trẻ








NIỀM TÂM SỰ

Khuya tĩnh lặng ru mọi người trong giấc ngủ
Mà sao tôi vẫn thao thức nỗi sướng vui
Niềm vui sướng tràn khắp cả cuộc đời
Bốn mươi lăm tuổi mà tôi vẫn ngỡ mình là thơ trẻ

Tôi muốn đánh thức mọi người nghe tôi kể
Bởi vì sao suối thiên đàng tắm mát hồn tôi
Bởi vì sao quanh tôi rộn ràng tiếng nói cười.
Mà cách đây không xa tôi như bình hoa héo nát
Tôi theo đuổi mong đời mình thành đạt
Với sức mình tìm kiếm chốn giàu sang
Nhưng đời toàn gặp toàn điều đen bạc
Nợ chất chồng bệnh tật xé người tôi
Bỗng một hôm nắng mặt trời soi sáng
Giê Xu đến làm hồn tôi tươi mới
Ngài gánh bệnh tật tôi giữa cái chết đớn đau
Bởi vì tôi mà mão gai trên đầu
Nơi xứ lạ tôi không còn thấy mình là người mất mát
Bởi ở quê nhà người thương được cứu vì tôi
Tám mươi lăm tuổi mà mẹ tôi không hề mòn mỏi
Yến, Oanh tôi vui vẻ học hành chăm ngoan
Khuya đã qua rồi trời đông lại bừng sáng
Chúa lại đưa tôi vào công việc thật bình an
Con chỉ biết cám ơn Cha thiên thượng muôn vàn
Nguyện thể xác tâm hồn đời con trong Cha mãi mãi.
 

 
CB