Thơ: Tỉnh Thức

Thơ: Tỉnh Thức
Ôi khóe mắt nỗi buồn thương vạn kỷ Trong kiếp người luẩn quẩn những trần ai Của bao năm sót lại chút hình hài Vào cát bụi mang theo cùng ảo ảnh



 TỈNH THỨC


Ôi khóe mắt nỗi buồn thương vạn kỷ
Trong kiếp người luẩn quẩn những trần ai
Của bao năm sót lại chút hình hài
Vào cát bụi mang theo cùng ảo ảnh
 
Có gì đâu bên kia bờ đất lạnh
Tiếng ai gào thương tiếc kẻ ra đi
Bỏ lại đàng sau ánh mắt bờ mi
Trăng một mảnh ngây thơ vừa rụng xuống
 
Tiếc làm chi vành môi chưa kịp uống
Mùi gió mưa chưa nếm vị hương nồng
Tháng năm dài bên song cửa chờ mong
Trăm khắc khoải giờ đây chôn lấp hết
 
Thôi đành thế bao năm dài thấm mệt
Trả cho người chấm hết kiếp hư vô
Ở đâu đây cây gãy tiếng cành khô
Rơi rụng xuống trong lòng ta vĩnh viễn
 
Vài trang giấy đôi dòng thơ bày biện
Nửa yêu thương tàn lụi xếp vào đây
Cho nỗi buồn theo gió heo mây
Trôi lạc lõng vào những chiều vô định
 
Có gì vui giữa biển đời câm nín?
Tiếng tơ lòng ai gảy lúc canh khuya
Hạnh phúc nào trong men rượu mùi bia
Đêm ôn ấp những vòng tay nhạt nhẽo
 
Sống như chết cả hồn linh khô héo
Vết nhơ đời nhộm đỏ trái tim đau
Chúa Jesus tiếng gọi của hôm nào
Nhỡ đánh mất giữa dòng đời bụi bặm
 
Đôi tay đây Ngài ôi! Xin hãy nắm
Dắt con ra khỏi ô tội nhọc nhằn
Con muốn làm vệt sáng của vành trăng
Hay ngọn nến giữa đêm tàn lạnh giá.

 
Ms. Lê Văn Thể