Đang truy cập : 39
Hôm nay : 5979
Tháng hiện tại : 85131
Tổng lượt truy cập : 6636816
Trong câu chuyện Phúc Âm trước đây, chúng ta đã biết sự chết là kẻ thù lớn nhất của con người. Dù không muốn đối diện, cái chết bao giờ cũng chờ đợi chúng ta.
Khi cô thế con tựa vào chính Chúa, Lúc nghèo hèn Ngài là chốn nương thân, Cơn bão táp thổi tung đời bất hạnh, Chúa là nơi trú ẩn lúc nao sờn.
Từng trời vinh hiển Danh Ngài, Thế gian hùng vỹ trải dài lạ thay, Mọi điều trên vũ trụ này, Là do tay Chúa sáu ngày tạo ra!
Tháng tư em đã đi rồi! Mình ta ở lại núi đồi thênh thênh Tháng tư màu nắng êm đềm Phớt hồng ngọn cỏ dịu êm hương đồng.
Từ Gô-tha ta về thăm thạch mộ! Chúa chết rồi, yên nghỉ mấy ngày qua Chân ta đi rã rời… thương Chúa quá..! Nấm mồ sâu hoang vắng tiếng chim ca.
Chúa chết vì tôi… chết kia rồi! Mấy nghìn năm sử đã dần trôi Song lời Kinh Thánh chẳng đổi dời Chúa quá yêu tôi… yêu muôn đời.
Làm môn đệ hỡi người trong thiên hạ! Bước theo Ngài lượng giá Gô-gô-tha Chân vấp ngã, mồ hôi tuôn lã chã Đường ta đi gót lạ… mòn sỏi đá.
Màn đêm xuống… Đây khu vườn quạnh quẽ! Ghết-sê-ma lặng lẽ giữa muôn trùng Hát thơ Thánh Giê-xu cùng môn đệ Bước vào vườn cầu nguyện để tương giao.
Giê-xu hỡi! vì sao Ngài chịu chết? Là con Trời tình nguyện đến thế gian Ba mươi ba năm nếm cảnh cơ hàn Ban Chân lý – Bình an và Hy vọng.
“Duyên dáng thường giá trả Sắc đẹp cũng tàn phai. Nhưng ai kính sợ Chúa Sẽ được ca ngợi hoài,
Trên đời có những dấu chân, Của người tài giỏi, vĩ nhân một thời. Khôn ngoan, thông sáng tuyệt vời, Bao người ngưỡng mộ, bao lời tán dương.
Trên đời ai tốt ai hay, Chẳng ai hoàn thiện thẳng ngay trong ngoài, Chỉ duy có một không hai, Chúa Giê-xu Christ thánh thay vẹn toàn!
Khi tôi được hai mươi mốt tuổi, tôi thành hôn với người bạn thân nhất của tôi là Jack. Chúng tôi quen biết nhau trong khuôn viên trường đại học. Tôi yêu Jack vì tính anh ấy hài hước thật có duyên, thật thông minh cộng thêm với cá tính cởi mở và dễ chịu.
Em có nghe chăng sáng nay xuân về! Bầy chim líu lo hót trên cành tre Và em có nghe LỜI CHÚA khe khẽ Chim sẻ mắt Chúa chú vào nào quên.
Xuân này xin chúc anh em, Bạn bè chú bác càng thêm an bình, Xuân vui trong ánh bình minh, Mở lòng đón nhận Thiên Tình trên cao!
Ôi Thượng Đế! Ngài vĩ đại vô cùng! Con chỉ là cát bụi giữa không trung Nhìn trời cao với muôn nghìn tinh tú Vạn thiên hà trong vũ trụ bao la.
Ngày mùng hai tết…Năm 1983. Trong khi chờ đợi Lữ Gia đến để cùng đi du xuân thưởng ngoạn thì Hoàng Quân say sưa với cuốn tiểu thuyết Bên dòng sông Trệm của tác giả Dương Hà xuất bản năm 1952. Có thể nói đây là lần thứ mấy mà anh đã đọc cuốn tiểu thuyết nầy, mà anh không còn nhớ rõ nữa.
Nắng lên rồi cho mùa xuân rạng rỡ Chim muông về rộn rã giữa vườn hoang Cây sầu đông nứt lộc ở bên đàng Xuân trong tôi một mùa xuân vĩnh cửu!
Tôi nghe như tim mình đang rạo rực Đêm giao thừa náo nức đếm từng canh Trời se lạnh sương khuya đáp trên cành Từng giọt sương long lanh trên ngọn cỏ.
Năm mới dự định chuyến đi, Đâu là khải tượng chuyển di cuộc đời? Đâu là thay đổi tuyệt vời? Trở thành dấu ấn muôn đời khó quên?
Nhiều năm trước đây, bác sĩ sản khoa Frederic Loomis phải đối diện với một thách thức lớn nhất trong đời ông. Một bệnh nhân của ông, một phụ nữ trẻ thật yếu đuối mảnh khảnh, đang mang thai đứa con đầu lòng.