Thơ: Dấu Chân Trên Cát

Thơ: Dấu Chân Trên Cát
Đêm kia, tôi đã nằm mơ, Mơ đi cùng Chúa bên bờ đại-dương, Nền trời đen hiện tỏ tường, Đời tôi hình-ảnh đoạn trường trải qua.





DẤU CHÂN TRÊN CÁT


Đêm kia, tôi đã nằm mơ,

Mơ đi cùng Chúa bên bờ đại-dương,

Nền trời đen hiện tỏ tường,

Đời tôi hình-ảnh đoạn trường trải qua.

Mỗi cảnh đời đều hiện ra,

Hai đôi chân lún phù-sa từng hồi.

Đôi chân Chúa, đôi chân tôi,

Thân-thương sánh bước, lời ôi ngọt-ngào.

Đến khi cảnh chót lao-nhao,

Tôi quay nhìn lại: Ôi sao thế này!?

Từng hồi, từng lúc lạ thay ?

Dấu chân chỉ thấy còn hai bên đường.

Ấy lại là lúc tai ương,

Đớn đau, thử-thách, miên trường lo-âu!

Băn khoăn vấn Chúa một câu:

“Thưa Chúa, Ngài hứa trước sau y lời,

Khi con dâng trọn cuộc đời,

Theo Ngài, Ngài chẳng lúc rời xa con?

Sao lúc dạ con héo hon,

Dấu chân trên cát chỉ còn một đôi!?

Lòng con chẳng hiểu Chúa ôi,

Khi con cần Chúa, Chúa rời xa con !?”

“Con yêu, dẫu có mỏi mòn,

Thương con Ta vẫn sắt son một lòng,”

Chưa lìa con, chẳng bỏ con,

Ngày đêm bên cạnh chăm nom đậm tình,

Giữa cơn khổ-nạn điêu-linh,

Bồng con vào chỗ an-bình hoan-ca,

Dấu chân còn đó chân Ta.


 
Linh Ân 
Nguyễn Thiện Nhân
    

Tác giả bài viết: Sưu tầm