Con hỏi Thượng đế ôi sao mà lạ thế?
Bao kỳ quan tuyệt hảo của thế gian
Ngài tạo nên nét đẹp quá ngỡ ngàng
Là nét đẹp rộn vang từ lòng mẹ
Mẹ- Kỳ Quan Tuyệt Hảo!
Con hỏi Thượng đế ôi sao mà lạ thế? Bao kỳ quan tuyệt hảo của thế gian Ngài tạo nên nét đẹp quá ngỡ ngàng Là nét đẹp rộn vang từ lòng mẹ
Kỳ vĩ, bao la, nhẹ nhàng, mới mẻ Bao công trình trên dương thế sao so? Mẹ bé tí sao lại to vĩ đại Trái tim nhỏ nhoi sao lại hút mọi lòng?
Con hỏi Thượng đế, Ngài có biết hay không? Đi khắp thế gian không ai đẹp bẳng mẹ Không phấn son, không quần thơm, tà xẻ Đơn sơ, chân lấm bùn, tay chai sạn, nám khô
Thế mà ngàn bài thơ các con dệt tự bao giờ Cứ còn mãi trong tâm hồn thi sĩ Bao nhạc phẩm vang lên hàng thế kỷ Hát hát hoài chưa kể hết công ơn
Bao họa sĩ vẽ trăm cảnh núi non Sâu thẩm, chon von...vô cùng hoàn hảo Đứng trước tình mẹ trái tim non chao đảo Vẽ vẽ hoài chưa lột hết tình yêu...
Mẹ ơi mẹ dẫu chúng con có nói đến bao nhiêu Ngôn ngữ thế gian trở nên như túi rách Đựng sao được tấm lòng mẹ thương con? Văn chương lai láng bỗng trở nên cũ mòn Trước tình mẹ hằng còn cho con bao năm tháng
Lẽ ra đến tuổi này chúng con chăm lại mẹ Để mẹ nghỉ ngơi sau sáu, bảy mươi mấy năm dài Nhưng không đâu mẹ vẫn cứ làm hoài Với tình mẹ, bốn mươi, năm mươi chúng con lại trở thành nhỏ bé Chỉ có mẹ muôn đời là bóng cả phủ che
Đứa nào đau, đứa buồn bã khóc oa Về bên mẹ quả tim to đùm bọc Hết buồn rồi lại ra đi xây tương lai khó nhọc Để bóng già ngày đêm trằn trọc nhớ thương
Bốn mươi mấy tuổi còn mẹ như Thiên đường Tha hồ nhõng nhẽo, rúc đầu vô lòng mẹ Đi muôn phương vẫn nhớ quê hương bé Bởi nơi nào có mẹ nơi ấy chính quê hương
Mẹ, mẹ ơi, mẹ đẹp tựa tranh tường Như nhạc khúc tình thương ca sĩ hát Và với chúng con, mẹ là dòng sông bát ngát Chảy muôn đời dào dạt tiếng ầu ơ...
Thương mẹ nhiều lắm! Con yêu mẹ Con gái mẹ: Hoa Dã Quỳ