Luật Chúa
- Thứ năm - 06/09/2018 21:13
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Trong Câu Chuyện Phúc Âm tuần trước, chúng tôi có nhắc đến một yếu tố khiến tình trạng đạo đức đi xuống, đó là chủ thuyết tương đối. Chủ thuyết tương đối là chủ trương cho rằng ở đời nầy chẳng có gì là tuyệt đối, nhất là về phương diện đạo đức. Ai muốn nghĩ sao cũng được, ai muốn sống thế nào cũng không sao và chủ trương nầy cũng cho rằng không ai được phép phán đoán người khác về lối sống của họ. Chủ trương nầy nghe rất công bằng và hợp lý. Tuy nhiên, càng đi sâu, chúng ta sẽ thấy đây là điều nguy hiểm vô cùng vì nó sẽ đưa con người đến chỗ diệt vong vì thiếu tiêu chuẩn đạo đức.
Cũng trong câu chuyện Phúc Âm lần trước, chúng tôi nhắc đến Mười Điều Luật Thiên Chúa đã thiết lập để chúng ta thấy tiêu chuẩn của Ngài. Điều luật đầu tiên của Chúa là: “Trước mặt ta ngươi chớ có các thần khác.”
Thờ thần tượng mà không tôn thờ Thiên Chúa là tội đầu tiên đưa đến những tội lỗi khác. Là con người, chúng ta chịu ơn Đức Chúa Trời, là Đấng Tạo Hóa, trong mọi phương diện, nhưng chúng ta không biết ơn Ngài và không thờ phượng Ngài. Trong khi Chúa ban phước cho chúng ta, chúng ta không dâng lễ vật cảm tạ Ngài nhưng lại dâng lễ vật cho những thần tượng do tay người làm nên. Biết bao nhiêu người được Chúa ban cho sức khỏe và khôn ngoan để làm ăn buôn bán, nhưng khi thành công, họ không nhận biết đó là nhờ ơn Đức Cúa Trời, nên dâng lễ vật cho thần tượng để bày tỏ lòng biết ơn. Đây thật là điều đáng buồn và đáng tiếc.
Người Việt chúng ta có tiếng là hữu thần, tức là hầu hết đều tin rằng có một Đấng thiêng liêng, cao cả, đã tạo dựng nên con người và con người phải thờ phượng Đấng đó. Tuy nhiên, vì không biết nên nhiều người đã không thờ Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa mà lại thờ những thần tượng do con người đặt ra. Nếu chúng ta không thờ Đức Chúa Trời theo như lời Kinh Thánh dạy thì chúng ta đã phạm giới răn thứ nhất. Đức Chúa Trời phán:
Ta là đầu tiên và cuối cùng, ngoài Ta không có Đức Chúa Trời nào khác (Ê-sai 44:6)
Và:
Hỡi các người hết thảy ở các nơi đầu cùng đất, hãy nhìn xem ta và được cứu! Vì Ta là Đức Chúa Trời, chẳng có Chúa nào khác (Ê-sai 45:22)
Ngoài Đức Chúa Trời, Đấng Tạo Hóa của vũ trụ và muôn vật, không ai có quyền ban phước, phù hộ hoặc giúp con người. Chúa là Đấng duy nhất chúng ta phải tôn thờ. Thánh Kinh dạy:
Chẳng có sự cứu rỗi trong Đấng nào khác; vì ở dưới trời, chẳng có Danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta phải nhờ đó mà được cứu (Công vụ 4:12)
Đức Chúa Giê-xu phán:
Ta là đường đi chân lý và sự sống, chẳng bởi Ta thì không ai được đến cùng Cha (Phúc Âm Giăng 14:6)
Sở dĩ Chúa Giê-xu là con đường duy nhất vì Ngài là Đức Chúa Trời, Ngài cũng là Đấng duy nhất đã chịu chết và sống lại để cứu chúng ta. Lời Chúa dạy:
Những người vô đạo, bất công, bất nghĩa, xuyên tạc sự thật, sẽ bị Thượng Đế hình phạt. Vì sự thật về Thượng Đế đã được giải bày cho họ, chính Đức Chúa Trời đã tỏ cho họ biết. Từ khi sáng tạo trời đất, những đặc tính vô hình của Đức Chúa Trời. Tức là quyền năng vô tận và bản tính thần linh, đã hiển nhiên trước mặt mọi người, ai cũng có thể nhận thấy nhờ các vật hữu hình, nên họ không còn lý do chữa tội. Dù biết Thượng Đế nhưng họ chẳng tôn vinh hay tạ ơn Ngài. Họ tự nhận là khôn ngoan nhưng hóa ra mê muội. Thay vì thờ phượng Thượng Đế vinh quang hằng sống, họ tôn thờ thần tượng con người phù du, đến cả hình tượng chim, thú hay loài bò sát… Họ tráo đổi chân lý của Thượng Đế bằng chuyện giả dối và thờ phượng tạo vật thay cho Đấng tạo Hóa, là Đấng đáng được tôn thờ muôn đời (Rô-ma 1:18-23, 25, Bản Diễn Ý)
Ngày nay, nếu muốn nhận được phước của Đức Chúa Trời và tránh khỏi hình phạt của Ngài chúng ta phải thờ phượng Đức Chúa Trời và tin nhận Chúa Cứu Thế Giê-xu là Con của Đức Chúa Trời, Đấng đã xuống trần, chịu chết trên thập tự giá vì tội của chúng ta. Thánh Kinh dạy:
Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy, không bị hư mất mà được sự sống đời đời… Ai tin Con thì được sự sống đời đời. Ai không chịu tin Con thì chẳng thấy sự sống đâu, nhưng cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời vẫn ở trên người ấy (Phúc Âm Giăng 3:16, 36)
Nếu chúng ta thờ cúng đủ mọi thần thánh, làm lành lánh dữ suốt cả đời, nhưng không thờ Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa và không tin Chúa Cứu Thế Giê-xu, đã chịu chết vì tội của mình, thì tất cả việc thờ phượng của chúng ta chỉ là vô ích theo như mạc khải của Chúa trong Kinh Thánh.
Có người nói rằng, tôi không thờ hình tượng do tay người làm ra mà cũng không thờ một Đấng nào hay một điều gì, chết là hết! Những người nói như vậy là không quan tâm đến đời sống tâm linh, cũng không nghĩ đến đời sống ngày sau. Đối với họ, đời sống hiện tại là quan trọng nên họ cố gắng xây dựng đời sống trên trần gian nầy và cho rằng như thế mới khôn ngoan. Thật ra, những người nói như thế là người đang tôn thờ chính mình. Họ thờ cái tôi mà chính Đức Chúa Trời đã tạo dựng và những tài năng mà Chúa đã ban cho. Họ nghĩ mình khôn ngoan, tài giỏi và mạnh mẽ nên không cần nương tựa vào một Đấng thần linh nào.
Một số người khác nghĩ rằng mình tin Chúa và chỉ thờ Chúa chứ không thờ một thần nào, nhưng trong thực thế họ đang thờ nhiều thần tượng mà không biết. Khi Chúa phán: “Trước mặt ta ngươi chớ có các thần khác,” điều nầy hàm ý, “Các ngươi phải đặt ta lên trên hết trong đời sống, Ta không chấp nhận bất cứ một điều gì chiếm chỗ cao hơn Ta trong lòng các ngươi!” Người xưng mình là người tin Chúa nhưng không đặt Chúa trên hết trong đời sống, không biết ơn Chúa và không xem quan hệ giữa mình với Chúa là điều quan trọng nhất trong đời thì cũng đã phạm điều răn của Ngài.
Có lẽ chúng ta không quỳ lạy trước những hình tượng do tay người làm ra, cũng không đề cao cái tôi của mình, nhưng chúng ta vẫn có thể phạm điều răn thứ nhất, nếu chúng ta đang dành chỗ cao nhất và quý nhất trong cuộc đời cho những điều như: tiền bạc, danh vọng, quyền thế, lạc thú, học thức, v.v…
Thần tượng dễ lôi cuốn chúng ta nhất là tiền bạc. Chúng ta hãy nhìn lại đời sống mình xem điều gì đang làm chúng ta bận tâm ngày đêm? Điều gì chiếm thì giờ của chúng ta nhiều nhất? Hoặc điều gì thường gây ra cãi vã, giận hờn giữa chúng ta với người trong gia đình nhất? Nếu tiền bạc là nguyên nhân của những điều nêu trên thì có thể nói, chúng ta đang thờ tiền bạc. Dĩ nhiên ai cũng phải đi làm kiếm tiền để nuôi sống thân mình và gia đình. Nhưng nếu tiền bạc luôn luôn là đầu đề câu chuyện của chúng ta với người chung quanh, là nguyên nhân khiến vợ chồng giận nhau, anh em thù ghét nhau, hoặc nếu vì đồng tiền mà chúng ta sẵn sàng hại người khác hoặc làm những điều không ngay thẳng, thì thật sự là chúng ta đang thờ thần tiền. Nhiều người ngày đêm lo làm ăn, khi có nhiều tiền rồi lại muốn có nhiều hơn nữa. Đó là những người đang làm nô lệ cho đồng tiền. Nếu Chúa cho chúng ta một đời sống đầy đủ, tiện nghi, điều đó là tốt. Nhưng nếu chúng ta cố gắng bon chen để có thêm những gì mình đã có, thì chúng ta phải cẩn thận, vì như thế là chúng ta đã đặt tiền bạc và vật chất lên trên Chúa.
Nhiều người cho rằng tiền bạc là bí quyết mang lại hạnh phúc. Càng có nhiều tiền, cuộc sống sẽ càng sung sướng, nhưng thực tế đã nhiều lần chứng minh ngược lại. Có những nhà triệu phú, tỷ phú đã tự tử chết vì cuộc sống quá đau khổ. Có người vì quá giàu mà mang thiệt hại vào thân. Có người không thờ thần tiền nhưng thờ thần lạc phú. Người thờ thần lạc thú là người ưa thích những thú vui thấp hèn, sống ích kỷ, sống để hưởng thụ. Đây là những người đặt khoái lạc vào hàng đầu của đời sống.
Mục sư Nguyễn Thỉ
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành