20:29 EDT Thứ bảy, 27/04/2024

Tin Tức

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 17

Máy chủ tìm kiếm : 1

Khách viếng thăm : 16


Hôm nayHôm nay : 17466

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 268073

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 22997480

Trang nhất » Dưỡng linh » Văn - Thơ - Nhạc

Bài Mới

Kiên Nhẫn Giúp Đỡ Lẫn Nhau

Kiên Nhẫn Giúp Đỡ Lẫn Nhau

“Nhưng, hỡi anh em, xin anh em hãy răn bảo những kẻ ăn ở bậy bạ, yên ủi những kẻ ngã lòng, nâng đỡ những kẻ yếu đuối, phải nhịn nhục đối với mọi người. Hãy giữ, đừng có ai lấy ác báo ác cho kẻ khác; nhưng hãy tìm điều thiện luôn luôn, hoặc trong vòng anh em, hoặc đối với thiên hạ” (câu 14-15).

Xem tiếp...

CÂY TRÁI ÂM NHẠC

Thứ ba - 07/01/2020 20:18
CÂY TRÁI ÂM NHẠC

CÂY TRÁI ÂM NHẠC

Cây trái và mọi cây hương nam... Cả thảy khá ngợi khen danh Đức Giê-hô-va (Thi thiên 148: 9b,12a)

CÂY TRÁI ÂM NHẠC

Cây trái và mọi cây hương nam...
Cả thảy khá ngợi khen danh Đức Giê-hô-va
(Thi thiên 148: 9b,12a)

 
        Cô Khả yêu cây cối thực vật. Từ trong ra ngoài chổ nào cũng có cây xanh. Không những yêu quý mà biết nét riêng từng loài từ cách trồng đến chăm sóc tỉ mỉ khiến bè bạn thích thú đến nhà cô dạo vườn. Ngày lạnh cô Khả mang cây vào nhà, đặt ở phòng khách gần cửa cái. Sáng sớm mặt trời còn lấp ló sau rặng núi, cô vén lá rờ rẫm từng chiếc xanh bóng thơm tho. Cây rung rinh lên tiếng.

        Chào cô chủ, không biết đêm qua buồn vui gì mà sáng sớm cô đã ra ngắm tôi rồi. Tưởng cô thương nhớ thân cây nhỏ bé nên ra trò chuyện. Từ rất lâu tôi không được trò chuyện. Cô chủ có Đấng để trò chuyện, tôi thì không. Cô chủ có Đấng dựng nên mình, tôi cũng thế. Tuy vậy Đấng nghe cô vì cô có chất giọng rõ ràng, tôi thì lẳng lặng giữa đất trời mênh mông. Cô có mái ấm chổ che thân, tôi thì bơ vơ giữa muôn trùng vạn vật. Nhưng tôi nào dám phàn nàn, nhờ cô tìm thấy tôi trong chợ nhỏ mang tôi về nhà. Từ đó tôi được cô chủ chăm sóc. Dầu tôi không có tri thức như cô nhưng những đường gân xanh cho tôi hay cần cẩn trọng. Lúc ấy tâm trạng tôi rất khó tả, hoang mang hay vui mừng không hiểu nổi. Tôi e dè sợ sệt. Cuối cùng tôi bình yên trong bàn tay cô còn hơn bơ vơ giữa phố chợ đông người. Tôi hiểu bàn tay một người có Chúa dẫn dắt là thế nào.

        Cô thường uống nước từ lời Đức Chúa Trời làm cho đã khát, cô nào quên thân cây bé bỏng. Cám ơn cô chủ chăm sóc tôi bằng những ly nước khi sáng sớm. Một ly nước trong ngày ngọt ngào hạnh phúc. Được trồng trong mảnh đất mềm giàu khoáng chất sinh ra tôi lớn thêm từng ngày. Lạnh giá, hình như cô đọc được nhịp tim của tôi, nâng tôi trên đôi tay nhân từ dịu dàng, chuyền hơi ấm như nguồn điện chạy vào lòng đất, rễ đến thân cây của tôi. Tôi đã nhìn cô âu yếm rất lâu không chợp mắt, cô nhiệt tình mang tôi vào nhà cạnh cửa cái. Cái kính trong suốt tôi có thể nhìn thấu được. Có lẽ chổ này thích hợp nhất trong gian phòng phải không. Điều gì xảy ra với tôi. Ồ tôi không ngờ cứ sáng sáng tôi ngước lên thưa chuyện cùng mặt trời. Trưa trưa tôi tâm giao từng giọt nắng. Đêm về tôi suy niệm những giọt mưa, viết câu chuyện cười, quên đi cái lạnh ghê gớm thấu xương.

        Kể cho cô nghe, bạn tôi là một loài Lan tím đẹp nhất một khu rừng, đươc một ông mang về thí nghiệm. Ông là nhà khoa học sinh vật rất nổi tiếng, ông dùng máy dò nói dối nối vào cành lá rồi thí nghiệm cách nào đó khi một ông bạn dẫm nát te tua, hoa Lan rất sợ hãi. Lần khác mấy đứa nhỏ nghịch ngợm tệ lắm định đốt vài cụm lá đã làm loài thực vật này rung lên hoảng hốt, máy dò nói dối cho thấy một đồ thị nhịp tim của hoa không đồng đều bị thất kính. Sau những cuộc thí nghiệm, nhà khoa học kết luận rằng cây cối nghe được, thấy được, cảm xúc được. Cảm ơn nhà khoa học lên tiếng nói dùm cái cây như chúng tôi, mà chúng tôi là loài thực vật của những người câm.

        Một chiều cao hết sức khiêm nhường, có ai tưởng tượng nổi cỡ đứa trẻ bảy, tám tuổi chừng một mét, nhưng so tuổi tác thì chiều cao của tôi vượt trội đấy. Đấng dựng nên tôi bảo muốn sanh trái thì khiêm nhường, nhờ chiều cao khiêm nhường nên cây tôi có trái. Đấng đã lập trình hình dung tánh nết của tôi. 

        Tôi liên tưởng chàng dõng sĩ Đa-vít ngày xưa nhỏ xíu mà hạ gục con sư tử, đánh bại tên khổng lồ, chiến thắng hàng vạn quân thù. “Nhỏ mà có võ”. Tôi chẳng múa võ chi cả, nhờ Đấng ban thêm sức cho tôi.

        Cô chủ thông minh lựa chọn những cách chăm sóc tôi một cách tâm lý ưa tử tế. Mấy hôm nóng rát, tôi bị sâu tấn công, tôi ghét sâu lắm ăn mòn những chiếc lá bóng của tôi, chẳng dè no nê còn đẻ trứng nữa hết sức bậy bạ. Cô chủ tinh ý vạch lá bắt sâu sạch trơn, cô còn xịch thuốc khử bảo vệ lớp da giữ hơi thở của tôi trong lành. Nói thiệt là tôi dị ứng mùi hắc hơi quá chừng. Nghĩ cho cùng bệnh tật thì sao có hoa sanh trái, cái cây coi sao được, vẻ đẹp biến mất. Nhờ bàn tay cô chủ mà cây tôi khỏe mạnh luôn.

        Mùa xuân sang, khi những con chim lấp ló ngoài khung, cỏ non xanh mơn mởn, cô mang tôi ra ngoài hít thở không khí mới. Tôi ngẩn ngơ vươn vai đàn chim liến thoắn ca hát nhịp nhàng, cái cây tôi vui mừng thanh âm vang cõi đất trời. Muôn vật đã tươi sáng tuyệt vời, tôi thẩn thờ một thời làm cây không thể hát như chim, reo vui như suối, thanh thoát như đá. Tôi ngưỡng mộ suối reo làm đá tương tư, khâm phục một cánh chim viết nốt cho thi sĩ, làm màu cho họa sĩ. Tôi từng ao ước làm một con chim dòng suối nhỏ vách đá lổm chổm ven rừng. Nhưng Đấng dựng nên tôi có ý định tốt cho từng loài. Cũng có ý định nào đó mà tôi chưa biết. Công việc lành đã được chuẩn bị từ những ngày tôi còn trong lòng đất. Cuối cùng tôi an nhiên chấp nhận số phận như một sự vâng phục Đấng dựng nên. Tuy vậy, ngày đêm tôi hát, nốt trầm nốt thăng, thăng cũng như trầm, trầm trầm thăng thăng, điệu ngắn điệu dài. Tôi hát trong lòng cõi đất trời mênh mông.

        À, tôi thích cô chủ mang tôi gần đến dòng suối nhân tạo bên hông nhà. Dòng suối như một khu rừng vắng nên thơ hiền hòa. Chim hoa suối réo rắc những âm điệu lạ lùng làm tôi yêu thích. Mùa xuân rồi, vạn vật dường như hoà nhịp trong sự sinh sôi nảy nở. Nhờ những cơn mưa xuân ướt sũng khoác cho tôi chiếc áo mới, cái cây mới. Cô chủ cũng thế, trang phục nhẹ nhàng, tâm hồn rộng mở đi mừng lễ Tết phải không? Tôi cũng thế. Nhờ cô mang tôi ngồi bên bờ suối gần mặt trời hoa tôi nở trái đậu luôn. Ban đầu trái tôi thưa thớt. Một năm sau có thêm vài chục. Hai, ba năm nữa đến bây giờ trái xum xuê. Tôi biết được qua ống nghe cô kể chuyện mấy người bạn chứ cây tôi nào màng tới, chỉ biết siêng năng làm việc. Cô hái dùm mấy quả cho gia đình bà con bạn bè trong hội thánh, làm hương vị đậm đà cho món ăn tăng thêm hạnh phúc gia đình. Như vậy, tôi được hòa quyện vào từng người, từng nhà, luôn cả hội thánh. Tôi nghĩ cái cây nhỏ bé này ích người lợi ta thì hạnh phúc chi bằng. Tôi cũng có ích cho Đấng dựng nên. Vì mọi việc Ngài làm đều tốt lành. Ngài đã dùng tôi theo ý định thật tốt lành.

        Trước đây ở ngoài chợ nhỏ tôi ủ rủ èo ọp như cái cây trơ xương chẳng ai thèm dòm chứ nói chi có ý định mang tôi về. Tôi nghĩ mãi không ra lý do nào xứng hiệp với tâm tình cô chủ.  Tôi nghe tiếng nói từ trên cao của mặt trời giọt nắng giọt mưa. Trái tôi xum xuê tưởng để chưng bày in ấn trên những tờ tạp chí quảng cáo, ngay cả facebook, iphone rầm rộ... mặc dầu họ hàng của tôi là loài cây có trái để ăn, lá để làm thuốc được loài người ưa chuộng. Ngoài việc dùng làm hương vị món ăn, Đấng dựng nên tôi dùng tôi làm  hương liệu nhỏ nhờ sự thông minh Ngài ban cho cô chủ. Trái tôi được dùng làm thuốc trị những ngày cảm lạnh, căng thẳng dạ dày, đau họng... Lòng vui mừng là phương thuốc hay. Phương thuốc hay là lòng vui mừng. Chúa Giê-xu chết cho tội lỗi cứu chuộc cô là phương thuốc rịt lành mọi bệnh tật tâm linh của cô, từ đó cô vui mừng trong Chúa luôn luôn. Cô vui chăm sóc cái cây không nói không cười không tỏ vẻ hờn giận... tôi hết sức cảm động trở nên một phương thuốc trị liệu cho người, đó là niềm vui lớn nhất. 

        Cô lại mang tôi vào nhà trái xum xuê từ gốc đến ngọn, tôi tự hào Đấng dựng nên mọi vật chọn nhiều loài cây, trong đó có tôi chưng bày những ngày Tết. Vài sợi đèn ôm vòng eo như chiếc áo xuyến quý cô đi lễ hội. Sợi ngắn sợi dài xanh đỏ rung rinh chúc câu nhạc vui. Tôi được đọc mấy câu Kinh thánh  bàn tay cô trang điểm như chiếc liễng cột nhà quý cụ văn võ xưa. Bạn bè chúc Tết sững sờ, phước phúc đầy nhà. Trước bàn mọi thứ hoa quả, bánh mứt đủ loại, bánh chưng bánh dày không thiếu thứ gì, mai đào ỏng ẹo... tấm lụa hương xuân phảng phất từ ngoài vào trong, trong lòng đất tôi. Tôi thấy mùa xuân. Ngôi nhà mùa xuân. Tôi là mùa xuân. Nghẹn ngào cả lời tạ ơn Đấng dựng nên, cho tôi một cuộc đời, không đáng sống dâng hiến sao. Nói một lời, Đức Chúa Trời ban phước trên tấm lòng cô chủ đầy ơn đấy, xin cô hãy tiếp tục sống vui với tôi với đời, tôi đội ơn cô hưởng lây làm trọn phận sự, có lẽ Đấng dựng nên hài lòng cũng mỉm cười.

 
                                              KIM HÂN
Nguồn: songdaoonline.com
Từ khóa: n/a

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn