07:20 EDT Thứ tư, 01/05/2024

Tin Tức

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 37

Máy chủ tìm kiếm : 1

Khách viếng thăm : 36


Hôm nayHôm nay : 1268

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 3409

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 23012442

Trang nhất » Dưỡng linh » Văn - Thơ - Nhạc

Bài Mới

Nuôi Dạy Con Cho Đức Chúa Trời

Nuôi Dạy Con Cho Đức Chúa Trời

“Kìa, con cái là cơ nghiệp bởi Đức Giê-hô-va mà ra; Bông trái của tử cung là phần thưởng” (câu 3).

Xem tiếp...

Viên Ngọc Trai Vô Giá

Thứ tư - 02/03/2016 21:31
Viên Ngọc Trai Vô Giá

Viên Ngọc Trai Vô Giá

David Morse là một giáo sĩ Mỹ được sai đến công tác tại Ấn độ và tại xứ sở này, anh kết thân với một người thợ lặn tìm ngọc trai, tên là Rambhau.



               David Morse là một giáo sĩ Mỹ được sai đến công tác tại Ấn độ và tại xứ sở này, anh kết thân với một người thợ lặn tìm ngọc trai, tên là Rambhau. Đã biết bao nhiêu đêm, trong căn nhà gỗ nhỏ của Rambhau, David trò chuyện với bạn mình, đọc Kinh Thánh cho bạn nghe và giải thích cho bạn con đường cứu rỗi của Thiên Chúa. David cho Rambhau biết, Chúa Giê-xu, chính là Thiên Chúa đã giáng trần, để rồi chết đau đớn trên cây thập tự, đền nợ tội thay cho cả nhân loại. Khi một người nhận ra mình thiếu sót và có tội với Đấng Tạo Hóa, tin nhận vào sự chết thế của Cứu Chúa Giê-xu, thì được Thiên Chúa bôi xóa mọi vi phạm và được trở về với Ngài là nguồn của mọi phước hạnh.

               Rambhau chăm chú, lắng nghe thật thích thú lời của Thiên Chúa được chép trong Kinh Thánh, nhưng hễ khi nào David mời Rambhau tiếp nhận Chúa Giê-xu, thì Rambhau lắc đầu và từ chối:

               - Anh David ơi, con đường đến thiên đàng của anh sao dễ dàng quá vậy. Tôi không thể nào chấp nhận được. Nếu mà tôi được nhận vào thiên đàng theo như cách anh nói, tôi thấy mình như một gã hạ tiện…hay như một tên ăn mày, được cho vào bởi vì lòng thương hại. Có thể tôi hơi tự hào, nhưng tôi muốn tỏ ra là một người xứng đáng mới được. Tôi muốn ra sức để tự giành lấy một chỗ trên thiên đàng và tôi sẽ nỗ lực cho việc này.

               Dường như không điều gì có thể thay đổi quyết định của Rambhau và cứ như thế vài năm đã trôi qua. Cho đến một đêm nọ, David nghe tiếng gõ cửa nhà anh và khi bước ra, anh thấy Rambhau đang đứng trước cửa.

               - Ồ anh Rambhau, mời anh vào chơi!

               David nói với giọng mừng rỡ, nhưng Rambhau vội nói ngay:

               - Không. Tôi muốn mời anh tới nhà tôi, anh David ơi. Tới một chút thôi. Tôi có cái này muốn chỉ cho anh. Đừng từ chối tôi nhé!

               David trả lời:

               - Dĩ nhiên anh mời là tôi sẽ đến liền.

               Khi đôi bạn cùng sánh bước gần tới nhà, thì Rambhau cho biết:

               - Anh David, tuần tới tôi sẽ bắt tay vào nỗ lực giành lấy một chỗ trên thiên đàng. Tôi sẽ đi Delhi và tôi sẽ đi tới đó bằng hai đầu gối của tôi.

               Nghe vậy, David vội la lên:

               - Rambhau, bộ anh mất trí rồi hả. Từ đây đến Delhi là khoảng 1000 cây số, da đầu gối anh sẽ nứt ra, anh sẽ bị nhiễm trùng máu, hay bị phong cùi trước khi anh lết tới Bombay.

               Nhưng Rambhau cương quyết:

               - Không, tôi nhất quyết sẽ tới được Delhi. Thần thánh sẽ chứng giám và ban thưởng cho tôi. Nỗi khổ đau sẽ trở nên ngọt ngào – vì nhờ đau khổ mà tôi sẽ mua được một nơi trên thiên đàng.

               David cứ tiếp tục khuyên lơn:

               - Anh Rambhau, bạn của tôi ơi. Không được, không được. Làm sao tôi chịu nổi cái cảnh tượng đau khổ của anh, nhất là khi Chúa Giê-xu đã bằng lòng mang đau đớn, chết thay để mua cho anh một chỗ trên thiên đàng rồi.

               Nhưng dường như không điều gì có thể lay chuyển Rambhau:

               - Anh David, anh là người bạn thân thiết nhất của tôi trên cõi đời này. Biết bao nhiêu năm, anh luôn kề cận bên tôi lúc tôi đau yếu hay gặp khó khăn; nhiều lần, anh là người bạn duy nhất còn lại của tôi. Nhưng anh David ơi, anh không thể ngăn cản ý chí của tôi. Tôi muốn tự mình mua lấy một nơi trên Thiên Đàng. Tôi phải đi tới Delhi!

               Trong ngôi nhà đơn sơ của Rambhau, David đang ngồi trên chiếc ghế mà Rambhau tự đóng lấy giành riêng cho David. Cũng trên chiếc ghế này David đã nhiều lần đọc Kinh Thánh cho Rambhau nghe.

               Đột nhiên, Rambhau đứng dậy, đi ra ngoài, rồi sau đó trở vào, trên tay mang một hộp sắt nặng có khóa:

               - Anh David, tôi đã giữ cái hộp sắt này bao năm qua. Tôi chỉ giữ có một món đồ trong cái hộp sắt này. Và giờ đây, tôi muốn kể cho anh về món đồ đó…Anh David, hồi đó tôi có một đứa con trai…

               - Một đứa con trai! Rambhau, vậy mà hồi nào đến giờ anh đâu nói cho tôi biết.

               - Anh David, tôi không thể nói ra được.

               Rambhau nói đến đây, giọng nghẹn ngào và mắt người thợ lặn đẫm đầy nước mắt:

               - Bây giờ thì tôi muốn kể cho anh nghe, vì tôi sắp sửa đi xa, mà biết có ngày trở lại không? Con trai tôi, cũng là một thợ lặn tìm ngọc trai như tôi. Nó là thợ lặn cừ khôi nhất trên tất cả các vùng biển của xứ Ấn độ này. Nó lặn nhanh nhất, đôi mắt nó sáng nhất, đôi tay nó mạnh nhất, hơi nó dài nhất trong tất cả các tay thợ lặn tìm ngọc trai. Nó mang cho tôi biết bao là niềm vui. Anh David, anh biết mà, thường thì những viên ngọc trai đều có một khuyết điểm nhỏ nào đó, mà chỉ có các tay sành nghề mới phân biệt được, nhưng con trai tôi, lúc nào cũng ao ước kiếm được một viên ngọc trai thật “hoàn hảo” - một viên ngọc trai vượt trội hơn tất cả những viên ngọc trai mà người ta kiếm được. Một ngày nọ, thì con trai đã kiếm được viên ngọc trai hoàn hảo đó! Nhưng khi đôi mắt nó khám phá ra viên ngọc trai này, thì nó đã ở dưới nước quá lâu. Chính viên ngọc trai này đã cướp đi cuộc đời thanh xuân của nó.

               Kể đến đây, đầu người thợ lặn ngọc trai đã đứng tuổi, Rambhau, gục xuống, toàn thân run rẩy:

               - Bao năm qua, tôi đã gìn giữ viên ngọc trai này. Bây giờ, tôi sắp ra đi, chắc không trở lại. Anh David, anh là người bạn thân nhất của tôi, tôi muốn tặng anh viên ngọc trai này.

               Rambhau cẩn thận mở khóa của chiếc hộp sắt và mang ra một gói vải được ràng lại thật cẩn thận. Anh mở gói vải ra một cách chậm rãi, lấy lên một viên ngọc trai thật lớn và đặt vào lòng bàn tay của David. Đây là viên ngọc trai lớn nhất, tìm được trên bờ biển của Ấn-độ dương. Nó đẹp lộng lẫy và chiếu sáng hơn bất kỳ loại ngọc trai nào do người ta cấy. Trên thị trường, chắc nó cực kỳ đắt giá!

               Trong một vài giây, David bàng hoàng, sửng sốt:

               - Rambhau, viên ngọc trai đẹp quá sức!

               Rambhau yên lặng trả lời:

               - Anh David, đây là viên ngọc trai hoàn hảo!

               David chợt nói tiếp:

               - Rambhau, viên ngọc trai này quý quá. Cho phép tôi mua nó. Tôi trả anh 10,000 đô, được không?

               - Anh David, anh nói gì vậy?

               - Nếu anh chưa chịu, tôi trả 15,000 đô. Còn nếu anh muốn thêm nữa, tôi sẽ gắng sức làm việc để có đủ tiền.

               Khi David trả giá đến đây, thì Rambhau gồng cứng người lên, giọng nói trở nên dõng dạc:

               - Anh David, viên ngọc trai này là vô giá. Không ai trên đời này trả đủ tiền tương xứng với giá trị của viên ngọc này đối với tôi. Dầu có trả đến hàng triệu đô la cũng không mua nổi. Anh chỉ có thể nhận viên ngọc này như một món quà mà thôi.

               - Không Rambhau, tôi không thể nhận viên ngọc quý giá này như một món quà. Dầu lòng tôi ham thích viên ngọc trai này đến đâu, tôi không thể nhận nó như một tặng phẩm được. Có thể là tôi hơi tự hào, nhưng nhận không thì quá dễ dàng. Tôi phải trả tiền, tôi phải gắng sức làm việc…

               Khi David nài nỉ, trả giá đến đây thì Rambhau kinh ngạc và sửng sốt:

               - Anh David, anh không hiểu gì cả. Bộ anh không thấy sao. Con trai tôi đã phải mất mạng mới kiếm được viên ngọc hoàn hảo này và tôi sẽ không bán nó để đổi lấy tiền bạc. Nó có giá trị cả mạng sống của con trai tôi. Tôi không thể bán nó được, nhưng tôi tặng anh. Anh hãy nhận lấy, như một biểu hiện tấm lòng của tôi đối với anh.

               Khi nghe Rambhau nói đến đây thì David nghẹn lời. Anh nắm lấy tay người bạn, nhìn thẳng vào đôi mắt, mà trầm giọng:

               - Rambhau, bộ anh không thấy sao. Tôi vừa trả giá với anh, cũng y hệt như chính anh đã trả giá với Thiên Chúa ròng rã bao năm nay.

               Rambhau chợt nhìn thật lâu vào đôi mắt của David, và anh bắt đầu nhận ra. Thiên Chúa đang muốn tặng anh sự cứu rỗi như một món quà. Món quà quá lớn, quá quý, không ai trên thế giới này có thể mua nổi. Hàng tỷ đô la cũng chẳng thấm vào đâu. Đời người có kéo dài đến hàng triệu năm, góp công, góp của lại, cũng không sánh được. Mà cũng chẳng có ai trên đời này, thật trọn vẹn, thật đạo đức, thật xứng đáng với giá trị của món quà này. Chính Thiên Chúa đã hy sinh mạng sống Con Một của Ngài, để mở cánh cửa thiên đàng cho anh. Dầu bao công sức, tu thân, tích đức, hành hương, cũng không mua nổi một nơi trên thiên đàng. Điều duy nhất anh có thể làm được là tiếp nhận món quà Giê-xu, là biểu hiện của tình thương Thiên Chúa giành cho anh.

               David chợt lên tiếng:

               - Rambhau, dĩ nhiên là tôi nhận viên ngọc trai anh tặng, với cả tấm lòng chân thành và khiêm tốn của tôi. Còn anh, anh có đón nhận món quà thiên đàng của Thiên Chúa, với tấm lòng khiêm nhượng và biết ơn không? Để được món quà này, chính Thiên Chúa đã bằng lòng cho Con Một của Ngài bị đóng đinh trên thập tự giá năm xưa, đền nợ thế cho tôi và anh.

               Những giọt nước mắt lăn dài trên má của Ramhbau. Bức màn che khuất đã được cất lên. Ramhbau thổn thức:

               - Anh David, bây giờ tôi đã hiểu. Bấy lâu năm, tôi rất cảm động về tình thương của Chúa Giê-xu, nhưng tôi không tin rằng sự cứu rỗi là một tặng phẩm, là một món quà Thiên Chúa biếu không cho chúng ta là những người có tội. Giờ đây tôi đã thấy. Món quà cứu rỗi quá quý giá, không mua được, mà có nỗ lực cũng chẳng giành được. Anh David, tôi bằng lòng tiếp nhận món quà Giê-xu.
 

The Matchless Pearl – Tùng Tri phỏng dịch
Nguồn: phatthanhhyvong.com

Từ khóa: n/a

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn