03:26 EDT Chủ nhật, 28/04/2024

Tin Tức

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 21


Hôm nayHôm nay : 3275

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 269315

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 22998722

Trang nhất » Dưỡng linh » Thuyết Trình

Bài Mới

Kiên Nhẫn Giúp Đỡ Lẫn Nhau

Kiên Nhẫn Giúp Đỡ Lẫn Nhau

“Nhưng, hỡi anh em, xin anh em hãy răn bảo những kẻ ăn ở bậy bạ, yên ủi những kẻ ngã lòng, nâng đỡ những kẻ yếu đuối, phải nhịn nhục đối với mọi người. Hãy giữ, đừng có ai lấy ác báo ác cho kẻ khác; nhưng hãy tìm điều thiện luôn luôn, hoặc trong vòng anh em, hoặc đối với thiên hạ” (câu 14-15).

Xem tiếp...

Phép Lạ

Thứ hai - 13/04/2020 21:06
Phép Lạ

Phép Lạ

Trong những tuần qua, chúng ta đã tìm hiểu về ngôn ngữ thứ ba để bày tỏ tình yêu, đó là ngôn ngữ “quà tặng”. Để kết luận về ngôn ngữ “quà tặng” là ngôn ngữ có mặt trong hầu hết các nền văn hóa khác nhau trên thế giới, tiến sĩ Gary Chapman kể hầu quý vị một câu chuyện của đôi vợ chồng Jim và Janice như sau


 Phép Lạ
 

         Kính thưa quý thính giả,
 

         Trong những tuần qua, chúng ta đã tìm hiểu về ngôn ngữ thứ ba để bày tỏ tình yêu, đó là ngôn ngữ “quà tặng”. Để kết luận về ngôn ngữ “quà tặng” là ngôn ngữ có mặt trong hầu hết các nền văn hóa khác nhau trên thế giới, tiến sĩ Gary Chapman kể hầu quý vị một câu chuyện của đôi vợ chồng Jim và Janice như sau:
 

         “Cả Jim và Janice cùng lớn lên ở nông trại thuộc trung tâm Illinois cách nhau không hơn một trăm dặm. Họ dọn về Chicago ít lâu sau ngày cưới. Tôi nghe câu chuyện của họ với mười lăm năm chung sống và ba đứa con. Janice hầu như bắt đầu nói ngay sau khi ngồi xuống. Chị nói: “Thưa Tiến Sĩ Chapman, lý do chúng tôi muốn đưa ông đi phi trường là để chúng tôi có thể kể cho ông nghe về phép lạ của chúng tôi.” Bất cứ điều gì liên quan đến từ phép lạ cũng khiến tôi chuẩn bị tinh thần để đón nghe, đặc biệt là khi tôi không biết người đang sử dụng từ đó. Tôi tự hỏi: “Mình sắp được nghe loại chuyện quái dị nào đây?” Nhưng tôi giữ ý nghĩ này cho riêng mình và hoàn toàn chú tâm nghe Janice. Tôi gần như sửng sốt sau đó.
 

         Chị nói: “Thưa Tiến Sĩ Chapman, Đức Chúa Trời đã dùng ông để làm phép lạ trên hôn nhân chúng tôi”. Lúc đó tôi thấy mình đã có lỗi. Mới lúc nãy, tôi đã nghi ngờ việc chị dùng từ phép lạ, bây giờ trong trí chị, chính tôi là phương tiện tạo ra phép lạ. Tôi bắt đầu lắng nghe chăm chú hơn nữa. Janice nói tiếp: “Cách đây ba năm, chúng tôi tham dự khóa hội thảo của ông về hôn nhân tại Chicago, đây là lần đầu tiên”. Chị nói: “Lúc ấy tôi tuyệt vọng. Tôi nghiêm chỉnh nghĩ tới việc bỏ Jim và đã nói cho anh ấy biết như vậy. Hôn nhân chúng tôi trống rỗng suốt một thời gian dài. Tôi đã bỏ cuộc. Suốt nhiều năm, tôi than phiền với Jim rằng tôi cần tình yêu của anh ấy, nhưng anh ấy không hề đáp ứng. Tôi yêu các con, và tôi biết chúng yêu tôi, nhưng tôi chẳng cảm nhận được điều gì từ Jim. Thật ra, lúc ấy, tôi ghét anh ta. Anh là con người nguyên tắc. Anh làm mọi việc theo thông lệ. Con người anh dễ đoán trước được như cái đồng hồ, và không ai có thể xen vào thông lệ của anh được.”
 

         Chị tiếp tục: “Suốt nhiều năm, tôi cố gắng làm người vợ tốt. Tôi nấu nướng, tôi giặt giũ, tôi ủi đồ. Tôi làm đủ thứ việc mình nghĩ là người vợ tốt phải làm. Tôi đáp ứng chuyện tình dục vì tôi biết điều đó quan trọng đối với anh. Nhưng tôi không cảm nhận được tình yêu của anh. Tôi cảm thấy như anh không còn chú ý đến tôi nữa sau ngày cưới và anh xem thường tôi. Tôi cảm thấy bị lạm dụng và không được quý trọng. Khi tôi nói với Jim những cảm nghĩ của mình, anh cười nhạo tôi và nói hôn nhân chúng tôi cũng tốt đẹp như của bất cứ ai khác. Anh không hiểu vì sao tôi lại khổ sở như vậy. Anh nhắc tôi nhớ rằng mọi bills đều được thanh toán đủ, chúng tôi có ngôi nhà xinh xắn và có xe mới, rằng tôi được tự do đi làm hoặc không đi làm, rằng tôi phải vui vẻ thay vì lúc nào cũng than phiền. Anh chẳng có cố gắng ngay cả tìm hiểu cảm nghĩ của tôi. Tôi cảm thấy hoàn toàn bị hất hủi”.
 

         Đẩy tách trà, chị nghiêng tới trước, nói: “Dù sao, chúng tôi đã dự khóa hội thảo của ông cách đây ba năm. Trước đó chúng tôi chưa bao giờ dự khóa hội thảo nào về hôn nhân cả. Tôi không biết mình mong đợi được gì, thành thật mà nói, tôi cũng chẳng trông chờ gì nhiều. Tôi không nghĩ là người nào sẽ thay đổi được Jim. Trong và sau khóa hội thảo, Jim chẳng nói gì nhiều. Anh có vẻ thích. Anh nói ông thật khôi hài. Nhưng anh không nói gì với tôi về bất cứ ý kiến nào trong khóa hội thảo. Tôi cũng không mong đợi điều đó, cũng như không yêu cầu anh làm điều đó. Như đã nói, lúc đó tôi đã bỏ cuộc rồi”.
 

         Chị nói: “Như ông đã biết, khóa hội thảo kết thúc vào chiều Thứ Bảy. Tối Thứ Bảy và chiều Chúa nhựt cũng như thường lệ, nhưng chiều Thứ Hai, anh ấy đi làm về tặng tôi một hoa hồng. Tôi hỏi: “Anh lấy đâu ra vậy?” Anh đáp: “Anh mua của người bán dạo ngoài phố. Anh nghĩ em xứng đáng nhận hoa hồng.” Tôi òa lên khóc: “Ôi, Jim anh thật là đáng yêu”.
 

         Chị nói: “Trong trí, tôi biết là anh mua hoa hồng của một người thuộc nhóm ông Moonie. Tôi đã từng thấy thanh niên này bán hoa hồng chiều hôm ấy, nhưng chẳng sao. Sự kiện là anh đã mua cho tôi một cánh hồng. Vào thứ ba, anh từ sở làm gọi tôi vào khoảng một rưỡi và hỏi ý kiến tôi có muốn anh mua món pizza về ăn tối không. Anh nói rằng anh nghĩ là có thể tôi sẽ thích được nghỉ nấu bữa ăn tối. Tôi trả lời anh rằng đó là ý kiến rất hay, và thế là anh mang món pizza về và chúng tôi thật vui vẻ bên nhau. Mấy đứa trẻ thích món pizza và cảm ơn ba chúng đã mua về. Thật sự tôi đã ôm hôn anh và nói cho anh biết tôi rất thích như vậy”.
 

         Khi về nhà vào Thứ Tư, anh mua cho mỗi đứa con một hộp bánh Cracker Jacks, và cho tôi một chậu cây nhỏ. Anh nói anh biết hoa hồng sẽ héo, và anh nghĩ có thể tôi sẽ thích cái khác thay thế trong ít lâu. Tôi bắt đầu nghĩ là mình bị ảo giác và không thể tin vào những gì Jim đang làm hoặc lý do anh làm như vậy. Tới Thứ Năm sau bữa ăn tối, anh trao tấm thiệp cho biết anh không thể luôn luôn biểu lộ tình yêu với tôi, nhưng hy vọng tấm thiệp sẽ cho thấy anh quan tâm đến tôi dường bao. Một lần nữa, tôi lại khóc, ngước nhìn anh, và không thể kiềm chế để ôm hôn anh. Anh đề nghị: “Sao mình không kiếm một người giữ trẻ vào tối Thứ Bảy để chúng mình cũng đi ăn tối nhỉ?” Tôi nói: “Thế thì tuyệt quá. Chiều Thứ Sáu anh dừng ở tiệm bánh và mua cho mọi người chúng tôi loại bánh mì ưa thích nhất. Một lần nữa, anh tạo ngạc nhiên cho chúng tôi, dù là anh đãi món tráng miệng thôi”.
 

         Chị nói: “Tới Chúa Nhật tôi thật ở trên mây. Tôi không biết tâm trạng Jim thế nào, hoặc tâm trạng đó có kéo dài hay không, nhưng tôi thích thú với từng giây phút trôi qua. Sau bữa ăn tối tại nhà hàng, tôi nói với anh: “Jim à, anh phải nói cho em biết có chuyện gì đang xảy ra. Em chẳng hiểu gì cả.” Chị nhìn chăm chăm vào tôi và nói: “Thưa Tiến Sĩ Chapman, ông phải hiểu vấn đề. Anh chàng này chưa bao giờ tặng tôi một cánh hoa kể từ sau ngày cưới. Anh chưa hề trao cho tôi một cánh thiệp bất cứ lúc nào. Lúc nào anh ấy cũng bảo: “Phí tiền, xem thiệp rồi thì em cũng vất nó đi.” Năm năm chúng tôi mới đi ăn tối một lần. Anh ấy không hề mua thứ gì cho con, và chỉ muốn tôi mua những món thiết yếu thôi. Anh ấy không hề mua món pizza về ăn tối. Anh ấy để cho tôi lo sẵn bữa ăn tối hàng ngày. Ý tôi muốn nói, đây là một thay đổi triệt để trong cách cư xử của anh.”
 

         Tôi quay sang Jim hỏi: “Anh trả lời với chị ra sao trong nhà hàng, khi chị hỏi anh có chuyện gì xảy ra?”
 

         Jim đáp: “Tôi nói với cô ấy là tôi nghe bài giảng của ông về những ngôn ngữ của tình yêu trong khóa hội thảo và tôi nhận ra rằng ngôn ngữ yêu thương của nàng là quà tặng. Tôi cũng nhận biết mình chưa hề tặng quà cho nàng suốt nhiều năm có lẽ là từ sau ngày cưới. Tôi nhớ lại lúc còn hẹn nhau, tôi thường tặng nàng hoa cùng những món quà nhỏ, nhưng sau ngày cưới, tôi cho là chúng tôi không có tiền làm chuyện đó. Tôi nói với nàng là tôi đã quyết định tặng quà mỗi ngày cho nàng trong suốt một tuần để xem nàng có gì thay đổi không. Tôi phải công nhận rằng đã có khác biệt khá lớn trong thái độ của nàng suốt tuần qua. Tôi nói với nàng rằng những điều ông nói thật sự rất đúng và học biết ngôn ngữ yêu thương thích hợp là chìa khóa giúp cho người khác cảm thấy được yêu thương. Tôi nói thật ân hận đã dại dột suốt nhiều năm đã không đáp ứng được yêu cầu của nàng. Tôi nói với nàng rằng tôi thật sự yêu nàng và quí trọng mọi điều nàng đã làm cho tôi cùng các con. Tôi nói với nàng rằng, nhờ Đức Chúa Trời giúp, tôi sẽ làm người tặng quà suốt quãng đời còn lại của mình.“
 

         Cô ấy nói: “Nhưng Jim ạ, anh không thể cứ mỗi ngày đi mua quà cho em suốt đời được. Anh không đủ tiền làm chuyện đó.” Tôi nói: “Có lẽ không phải mỗi ngày đâu, nhưng ít ra mỗi tuần một lần. Như vậy là còn năm mươi hai món quà cho mỗi năm, hơn cả quà em đã nhận được trong năm năm qua, có ai nói là anh sẽ mua tất cả đâu? Có thể anh sẽ tự tay làm lấy, hoặc đưa vào ý của tiến sĩ Chapman, hái một cánh hoa xuân nơi sân trước chẳng hạn.”
 

         Đến đây, Janice ngắt lời: “Thưa Tiến sĩ Chapman, tôi không nghĩ là anh ấy bỏ quên tuần nào trong suốt ba năm nay. Anh ấy như một con người mới. Ông hẳn không biết chúng tôi hạnh phúc tới mức nào đâu. Bây giờ các con gọi chúng tôi là những kẻ si tình. Bể chứa của tôi thật đầy và tràn tuôn ra ngoài.”
 

         Kính thưa quý thính giả,
 

         Quà tặng không cần phải đắt tiền, cũng chẳng cần phải mỗi tuần. Nhưng đối với một số cá nhân, giá trị của món quà không liên quan tới giá cả và mọi sự liên quan đến tình yêu. Trong những tuần tới, chúng ta sẽ cùng nhau khám phá một ngôn ngữ tình yêu khác. Xin hẹn gặp lại quý vị.
 

Dr. Gary Chapman
Nguồn: phatthanhhyvong.com

Từ khóa: ngôn ngữ

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn