12:18 EDT Thứ bảy, 04/05/2024

Tin Tức

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 23


Hôm nayHôm nay : 11187

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 35244

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 23044277

Trang nhất » Dưỡng linh » Văn - Thơ - Nhạc

Bài Mới

“Con Ông Con Bà”

“Con Ông Con Bà”

“Y-sác yêu Ê-sau, vì người có tánh ưa ăn thịt rừng; nhưng Rê-bê-ca lại yêu Gia-cốp” (câu 28).

Xem tiếp...

VỀ NHÀ

Thứ ba - 19/11/2019 20:24
VỀ NHÀ

VỀ NHÀ

Chuyện cũng lâu rồi, nhà có thằng cháu tên là An, nó cũng vừa tuổi lớn. Mười tám, đôi mươi nên rất bướng bỉnh, khó nghe, khó dạy.

VỀ NHÀ
 
        Chuyện cũng lâu rồi, nhà có thằng cháu tên là An, nó cũng vừa tuổi lớn. Mười tám, đôi mươi nên rất bướng bỉnh, khó nghe, khó dạy.
Tuy xuất thân là gia đình tin Chúa Giê-xu, nhưng khổ nỗi nó không tin gì nơi Chúa, cuộc sống của nó, ta nói không  khác gì thanh niên ngoài đời, nó chỉ thích làm theo ý mình. Mẹ nó mất sớm, một mình Ba nó lo cho nó gần 20 năm nay, nó biết Ba nó rất thương con nên nó càng ương bướng.
Học vừa xong cấp 3 là không muốn học gì nữa, cứ nằng nặc đòi xin gia đình lên Sài Gòn tìm nghề gì để nuôi thân. Vậy đó rồi khi khổng khi không trốn lên Sài Gòn tụ tập với đám bạn quen trên facebook gì đó, chơi chán rồi nó cũng tập tành chạy xin việc hết tiệm sửa xe đến quán phở, nơi nào cũng làm tạm bợ vài tháng, không đâu ra đâu...


        Đến khi nghe lời bạn bè xúi  giục chỉ vẽ, nó trở về nhà xin  gia đình mớ tiền làm vốn để tìm cơ hội cho mình. Nhưng vì còn quá trẻ, sợ ra ngoài bị dụ dỗ, làm ăn thất bại, mất vốn, quan trọng là mất luôn cuộc đời nên Ba nó không đồng ý. Nó cự cãi, kiên quyết bỏ nhà ra đi luôn. Hai cha con cứ thế chiến tranh lạnh, căng thẳng khiến gia đình buồn bã.

        Cuối cùng, Ba nó vì thương con, muốn cho con một lần chạm mặt với đời, Ba nó kêu nó lại và nói :

        - Được rồi, với số vốn Ba có cũng chỉ dành cho con, nhưng chưa đến lúc, bây giờ con muốn đi, thì Ba cho con đi, nhưng nên nhớ bước chân ra ngoài rồi thì khi bước về phải công thành danh toại mới được. Nếu không thì con hãy đi luôn đi...

        Thế là nó ra đi, tuổi thanh niên của nó được ra khỏi nhà với số vốn trong tay, như cá gặp nước, nó cùng đám bạn chưa vội nghĩ đến công việc cho tương lai, nó trượt dài trong những đêm vui bất tận, hết quán nhậu, đến quán bar, hết du lịch ngắn ngày trong nước đến tour dài ngày nước ngoài....

        Cuối cùng, nó cũng kịp nghĩ lại cần phải làm gì đó để có tiền lo cho cuộc sống, nhưng cũng là lúc số vốn gần như không còn. Nó xin làm lao động phổ thông học nghề, nhưng đã quen thói ăn chơi, không chịu nổi chuyện học nghề, nó lại xin đi bưng bê cho các quán ăn, rồi ra tận miền Trung làm trong những đầm nuôi tôm, đi ghe lưới  thậm chí xin vô mấy cái xưởng  làm cá, làm khô gì gì ngoài đó...

        Giờ nó mới thấm thía những gì Ba nó dạy. Cực gì thì cực, nó có thể ráng, nhưng có một điều mà nó chịu không nổi là nó quá nhớ nhà, nhớ Ba nó, nhớ mái gia đình ấm êm với bữa ăn đủ đầy ấm cúng. nhớ hình ảnh Ba tựa cửa chờ nó đi chơi về khuya hằng đêm, giờ nó mới biết thương Ba nó....

        Ngày này sang ngày khác, nó nhớ nhà quá, nó chịu không được, có hôm nó gọi về, xin Ba cho được trở về nhà, Ba nó vẫn còn giận nó lắm, nhưng rồi ông cũng nói với nó:

        - Giờ con muốn về rồi sao? Thôi được rồi, nếu ngày con về mà thấy cây gòn trước cửa nhà mình Ba có cột 1 cái khăn trắng thì xem như Ba bằng lòng tha thứ đồng ý cho con trở về, còn không thấy gì hết thì con cứ đi luôn đi, đừng về nữa. Ba xem như đã mất con!

        Cứ nghĩ nghe Ba nó nói vậy nó không về, nhưng cuối cùng vì nhớ nhà quá, chịu không nổi, nó trở về.

        Càng về gần đến nhà, tim nó càng đập mạnh. Mùa giáng sinh năm đó, không biết sao trời lạnh bất thường, nhìn từ xa hơi sương lãng đãng, không rõ là cây gòn trước nhà như thế nào, khói chiều cộng với cái lạnh từ hơi sương mùa đông, cho nên còn cách nhà chừng cây số, nó lơ mơ nhìn ra cây gòn ra bông trắng xóa cả cây mà không thấy cái khăn nào hết, tim nó đập mạnh, nhưng nó vẫn cố lê từng bước chân nặng nề để về.
Cái lạnh, cộng với cái mệt vì đường xa, ngày trở về háo hức bao nhiêu thì bây giờ nhường chổ cho sự lo lắng tột cùng khi nó có cảm giác trên cây gòn không có cái khăn nào vì không khí toàn hơi sương của mùa đông làm nó không thấy rõ ràng....Cuối cùng nó cũng đứng trước cửa ngôi nhà quen thuộc, nó nhìn rõ lên cây gòn, nó sững sờ....tim như ngừng đập... Té ra không phải là bông của cây gòn, mà từng nhánh cây lớn, nhánh cây nhỏ , ba của nó đã buộc từng chiếc khăn trắng lên đó, khăn phủ trắng xóa cả cây. Nó đứng lặng người, khóc và chỉ biết khóc....


        Ba nó xuất hiện từ lâu, đứng im lặng sau lưng nó. Ông muốn ôm nó và nói với nó rằng: “Không phải một lần Ba muốn con về để tha thứ cho con, mà cả ngàn lần, triệu lần Ba từng chờ đợi con trở về ....dù có muộn thế nào đi nữa....Con của Ba đã trở về....”

        Các bạn thân mến, mùa Giáng sinh lại trở về, và một lần nữa Chúa vẫn đang đứng chờ đợi các bạn, Ngài vẫn kiên trì chờ đợi, xin hãy trở về với Chúa yêu thương.

        Muốn thật hết lòng - Giáng sinh 2019

 
Lê Hồng Đức
Nguồn: songdaoonline.com
Từ khóa: n/a

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn