Đang truy cập : 54
•Máy chủ tìm kiếm : 2
•Khách viếng thăm : 52
Hôm nay : 14207
Tháng hiện tại : 95051
Tổng lượt truy cập : 23104084
“Nhưng ấy là tội lỗi đã làm cho tôi chết, hầu khi nó nhân điều lành làm chết tôi, tự bày ra nó là tội lỗi; đến nỗi tội lỗi nhân điều răn trở nên cực ác” (câu 13b BTT).
Gặp Chúa
Trước khi gặp Chúa tôi đáng chi?
Gian tham, bóc lột - chẳng thiếu gì!
Thiên hạ ngó tôi đầy căm oán
Chỉ vì lợi riêng, tôi ngại chi?
Ai ghét, cứ ghét chẳng quan tâm
Thâu góp, có chi mà sai lầm?
Rung rinh, rủng rỉnh tiền ăm ắp
Tôi sống lạnh lùng suốt bao năm!
Cớ sao đầy tiền, vẫn buồn xo?
Cớ sao giàu có, vẫn dày vò?
Tâm tư không lúc nào yên ổn
Trong lòng trống trải luôn lắng lo
Phải chăng thiếu Chúa ngự trị lòng
Bao nhiêu của cải cũng hư không!
Bao nhiêu tiền bạc đều vô nghĩa
Gặp Chúa, phải chăng mới thoả lòng?
Con đường tìm Chúa lắm gai chông
Đoàn người đông lắm họ vây vòng
Tôi người nhỏ bé, chen chẳng nổi
Làm sao thấy Chúa giữa đám đông?
Ồ kìa, cây sung ở đằng kia
Tôi chạy thật nhanh, Chúa kia kìa
Chắc chắn Ngài đi ngang qua đó
Tôi sẽ gặp Ngài chẳng cách chia.
Chúa gọi tên tôi rất ngọt ngào
“Con ơi, đừng mãi ở trên cao
Xa- chê! Mau xuống mà tiếp Chúa”
Mời Chúa vào nhà, thoả khát khao
Gặp Chúa, tôi nay còn mong gì
‘Gia tài con đó, Chúa dùng đi’
Chia nửa gia tài cho kẻ khó
Đền bồi gấp tư, chẳng tiếc chi
Chúa chẳng kể tôi - kẻ tội đầy
Chúa vào nhà tôi dùng bữa nay
Chúa thứ tha tôi và phiếu trắng
Tôi thuộc Ngài rồi, hạnh phước thay!
Có Chúa đời tôi sướng vô cùng
Tôi nguyện yêu Chúa, tình thuỷ chung
Vàng bạc với tôi giờ vô nghĩa
Gặp được Chúa rồi phước mãn sung.
27-06-2020
Hoa Dã Quỳ
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn