Người đã chết giữa trưa hè nắng cháy!
Thân treo trên cây gỗ máu còn tươi
Cùng hai tên tướng cướp người ở giữa
Xuyên hông Người ngọn giáo nào ái ngại!
ĐOẠN KHÚC BI THƯƠNG
Người đã chết giữa trưa hè nắng cháy! Thân treo trên cây gỗ máu còn tươi Cùng hai tên tướng cướp người ở giữa Xuyên hông Người ngọn giáo nào ái ngại!
Người đã chết giữa trưa hè nắng cháy! Đất u buồn một ngày trong thế hệ Nhuộm tang thương dâu bể trong cõi đời Và lịch sử dưới trời ai có hay?
Người đã chết giữa trưa hè nắng cháy! Đầu mão gai đâm thấu buốt tim gầy Thân tan nát chân tay đinh oan nghiệt Hơi thở tàn, sức kiệt ngực thót đau.
Người đã chết giữa trưa hè nắng cháy! Trên Thập hình Người nhìn Mẹ xót đau Nhìn đoàn dân sầu cay trong hoảng loạn Nhìn kẻ thù thương cảm sẵn thứ tha.
Người đã chết giữa trưa hè nắng cháy! Cha yêu Con nhưng ngoảnh mặt đi xa Tội nhân loại thân con Ta gánh cả Trút linh hồn Con trả giá Cha ôi!
Người đã chết giữa trưa hè nắng cháy! Hai nghìn năm đằng đẵng Bạn có hay? Chết vì ta mà ta lại hững hờ Đóng đinh Chúa mà ta đâu có biết…
Người đã chết giữa trưa hè nắng cháy! Máu huyết Người đã nhuộm đỏ thân cây Phiếu lòng trong… tinh trắng ngất ngây hồn Con chiêm nghiệm một tình yêu vĩ đại.
Người đã chết giữa trưa hè nắng cháy! Bản sầu ca bi tráng giai điệu nầy… Lòng tan nát rung theo từng nét bút Con tim gầy thổn thức mấy vần thơ.
Người đã chết giữa trưa hè nắng cháy! Kỷ niệm xưa in dấu suốt tháng ngày Cạn chén đắng để nhớ Người mãi mãi Và truyền rao sự chết chẳng hề phai.
Người đã chết giữa trưa hè nắng cháy! Sau ba ngày phục hoạt giữa môn sinh Con chứng quyết: Đây mối tình muôn thuở Đoạn khúc thương… ngưỡng mộ Người yêu dấu.