22:33 EDT Thứ ba, 30/04/2024

Tin Tức

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 13


Hôm nayHôm nay : 0

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 279626

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 23010755

Trang nhất » Dưỡng linh » Bài giảng

Bài Mới

Nuôi Dạy Con Cho Đức Chúa Trời

Nuôi Dạy Con Cho Đức Chúa Trời

“Kìa, con cái là cơ nghiệp bởi Đức Giê-hô-va mà ra; Bông trái của tử cung là phần thưởng” (câu 3).

Xem tiếp...

Năm Mới, Hy Vọng Mới

Thứ tư - 25/01/2017 20:49
Năm Mới, Hy Vọng Mới

Năm Mới, Hy Vọng Mới

Một trong những câu chúc mà tôi rất ưa thích trong những ngày đầu Xuân là ‘Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua. Phúc lộc đưa nhau đến từng nhà. Vài lời cung chúc tân niên mới. Vạn sự an khang vạn sự lành’.




                 Một trong những câu chúc mà tôi rất ưa thích trong những ngày đầu Xuân là

                 ‘Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua. 
                 Phúc lộc đưa nhau đến từng nhà. 
                 Vài lời cung chúc tân niên mới. 
                 Vạn sự an khang vạn sự lành’.

                 Câu chúc nầy chẳng những nói lên lời chúc mừng năm mới, chúc vui sống trong hạnh phúc, sang giàu, mạnh khỏe, an vui mà cũng chan chứa niềm hy vọng.

                 Chúng ta đều cần đến hy vọng. Vì sống mà không hy vọng thì đời sống trở nên vô nghĩa, thậm chí có người vì thiếu hy vọng đã tự kết liễu cuộc đời mình! ‘Hy Vọng’ là một chữ có ý nghĩa rất thâm thúy nhưng rất tiếc là ít người để ý, vì hầu hết chúng ta xem hy vọng chẳng qua là một ước mơ.

                 Theo định nghĩa của Thánh Kinh ‘hy vọng’ là một chữ có năng lực rất lớn, hy vọng bao hàm sự tin tưởng chắn chắc rằng mình sẽ nhận được sự ban cho của Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa, biết chắc mình sẽ được Chúa Trời can thiệp, cứu giúp mình vượt qua những trở ngại, những khó khăn lớn nhất trong đời sống. Để hiểu rõ về ý nghĩa của ‘hy vọng’ xin quý vị cùng tôi ngược dòng lịch sử khoảng 2500 năm trước.

                 Khi đế quốc Mê Đi Ba Tư trở nên cực thịnh, vào năm thứ ba dưới sự trị vì của hoàng đế A-suê-ru: "Tại kinh đô Su-sơ, vua cho mở yến tiệc thết đãi các thượng quan, triều thần, tướng lãnh, và tổng trấn của cả đế quốc. Đây là dịp vua phô trương sự giàu có, vinh quang của đế quốc, cùng uy nghi, vinh dự của mình. Yến tiệc kéo dài suốt sáu tháng. Tiếp theo đó, vua lại mở tiệc khoản đãi toàn dân trong kinh đô Su-sơ, cả lớn lẫn nhỏ, tại sân vườn ngự uyển trong bảy ngày. Chung quanh vườn giăng màn trắng và xanh, với băng lụa tím buộc vào các vòng bạc đính trên trụ cẩm thạch. Những chiếc trường kỷ bằng vàng và bạc đặt trên nền lát cẩm thạch đủ màu, đen, đỏ, trắng, vàng. Ly rượu toàn bằng vàng, gồm nhiều kiểu khác nhau. Rượu thết đãi rất dồi dào theo lòng rộng rãi của vua. Vua ra lệnh cho triều thần để mọi người uống bao nhiêu tùy ý, không hạn chế." (Ê-xơ-tê 1:1-8) Nhà vua cho bày yến tiệc lớn, kéo dài đến 180 ngày, hao tốn hàng triệu đô la (tính theo thời giá ngày nay) không ngoài mục đích đem các đế quốc lại với nhau, đồng thờ quảng bá chiến dịch tiến chiếm Hy Lạp. Số lượng khách tham dự trong 127 tỉnh từ Ấn Độ đến Ê-thi-ô-pi, có thể lên đến hàng ngàn người. Lúc bấy giờ hoàng hậu Vả-thi cũng thết đãi các phụ nữ trong hoàng cung. Đến ngày thứ bảy, men rượu đã làm nhà vua nổi hứng, truyền lệnh các thái giám đưa hoàng hậu Vả-thi, đầu đội vương miện, đến ra mắt vua để mọi người có thể chiêm ngưỡng sắc đẹp nghiêng thành của bà. Nhưng hoàng hậu nhất quyết không vâng lệnh vua.

                 Trước thái độ khi quân của hoàng hậu nhà vua đùng đùng nổi giận, liền hội ý các triều thần, cận thần của vua là Mê-mu-can xin vua ban sắc chỉ truất phế hoàng hậu Vả thi, chọn hoàng hậu khác xứng đáng hơn; Cận thần nầy cho rằng công bố sắc chỉ ra khắp đế quốc sẽ làm tất cả các bà vợ kính phục chồng.

                 Sau thời gian đó, hoàng đế A-suê-ru thống lãnh đoàn quân hùng mạnh đến Thê-mô-phi-la, chỉ huy đoàn tàu 300 chiếc đến tiêu diệt đội quân Sa-la-mít. Nhà vua dại đột đưa đoàn tàu mình chống chỏi với sóng biển, nên cuối cùng bị tiêu diệt hết. Trở về hoàng cung, nhà vua vừa xót xa, vừa ân hận. Xót xa vì thua trận, ân hận trong lúc quá chén đã có một quyết định sai lầm nay vì dù vua có thương nhớ người vợ yêu thương với sắc đẹp Thiên kiều bá mị nhưng không thể phục hồi địa vị cho nàng vì luật của Mê đi Ba Tư vô cùng nghiêm khắc! Nhà vua không thể thay đổi dù là mình bậc quân vương. Thấy được nỗi trống vắng cô đơn của vua, các cận thần xin vua ra sắc chỉ tiến cung, nhà vua đồng ý ngay.

                 Sau cuộc tiến cung, người trúng tuyển được lên ngôi vị hoàng hậu là thiếu nữ Do Thái, tên Ê-xơ-tê. Đây chính là niềm hy vọng rạng ngời của dân Do Thái thời ấy, dân tộc nầy thấy được ánh sáng ở cuối đường hầm. Chính Chúa Trời là Đấng phế và lập các vua dùng một anh thư giải cứu dân tộc Do Thái khỏi nạn diệt chủng. Thánh sử ký thuật lại rằng: "Ê-xơ-tê được đưa vào cung vua vào tháng mười, năm thứ bảy đời vua A-suê-ru. Vua yêu quý nàng hơn tất cả các cung nữ khác, nàng được ơn trước mặt vua hơn mọi trinh nữ. Vì thế, vua vương miện trên đầu nàng, lập nàng làm hoàng hậu thay cho Vả-thi." (Ê-xơ-tê 2:16-17). Khi gặp nàng Ê-xơ-tê vua không tìm thêm người nào khác nữa để làm hoàng hậu. Cuộc tuyển cung kết thúc. Cách nào một người con gái mồ côi, được người anh bà con là Mạc-đô-chê bảo dưỡng, trong thân phận của một dân tộc nô lệ, bị lưu đày trở thành hoàng hậu? Phải chăng đây là một việc tình cờ hay may mắn? Thưa không? Việc Ê-xơ-tê được tuyển chọn là do sự chăm sóc của Đức Chúa Trời toàn năng, toàn ái, Ngài chăm sóc dân sự Ngài. Ê-xơ-tê được cha nuôi cặn dặn là phải giấu kín tông tích Do Thái của mình. Tìm hiểu lịch sử kế tiếp, chúng ta mới thấy thế nào Chúa Trời đi trước và sắp đặt việc bảo vệ dân sự Ngài là một điều cần thiết. Ngài lập Ê-xơ-tê làm hoàng hậu như những gì đã xảy ra tại kinh đô Su-sơ, nào là yến tiệc lớn, nào là hành động lạ kỳ của nhà vua trong cơn say, khiến hoàng hậu Vả thi bị truất phế! Đức Chúa Trời chỉ cho chúng ta thấy sự tể trị của Ngài trong mọi sự, ngay cả mưu tính của con người và quỷ vương. Đây chính là niềm hy vọng chắc chắn, niềm yên ủi lớn cho con dân Chúa, những người hoàn toàn nương dựa Ngài.

                 Hiện nay Chúa vẫn tể trị, để chúng ta vững tin vào Chúa, nhất là năm mới với những biến chuyển mới! Trở lại câu chuyện của hoàng hậu Ê-xơ-tê, một tướng lãnh của vua A-suê-ru, tên Ha-man, được nhà vua trọng đãi, ban cho địa vị cao trọng hơn hết thảy triều thần. Theo lệnh vua, mọi người đều phải cúi lạy Ha-man. Nhưng Mạc-đô-chê, quyết không cúi lạy, vì ông là người kính sợ Chúa! Ông chỉ quỳ lạy trước Chúa! Thái độ bất tuân nầy khiến Ha-man giận dữ, và càng căm giận hơn khi Ha-man biết Mạc-đô-chê là người Do Thái. Ha-man mưu tính giết tất cả người Do Thái. "Thương ai thương cả đường đi, ghét ai ghét cả tôn ti họ hàng" Ha-man cáo gian với vua rằng người Do Thái đã phản loạn, hắn hứa với nhà vua là sẽ nộp vào ngân khố 350 tấn bạc. Sau khi nghe Ha-man trình bày mưu tính nầy, nhà vua đồng ý ngay vì nhà vua biết rằng ngân khố quốc gia đã cạn kiệt sau cuộc thảm bại chống Hy Lạp, nhà vua ủy nhiệm Ha-man ra chiếu chỉ tuyệt diệt dân Do Thái trên toàn cõi đế quốc.

                 Biết được âm mưu và sắc lệnh của Ha-man, Mạc-đô-chê xé áo mình, mặc bao gai, rắc tro, ra giữa thành cất tiếng khóc trong sự cay đắng. Thoạt đầu hoàng hậu Ê-xơ-tê bối rối, lưỡng lự! Nhưng qua lời cảnh cáo của dưỡng phụ, hoàng hậu phúc đáp rằng: Xin cha hãy nhóm hiệp tất cả người Do Thái ở kinh đô Su-sơ, hãy vì con mà không ăn, không uống, tha thiết cầu nguyện trong suốt ba ngày, ba đêm, chính con và các nàng hầu con cũng làm như vậy. Sau đó con sẽ vào cung vua, là việc trái luật nước, nếu phải chết con sẵn sàng chết. Mạc-đô-chê liền làm theo mọi điều Ê-xơ-tê căn dặn.

                 Ba ngày trôi qua, hoàng hậu E-xơ-tê mặc triều phục vào cung vua. Khi thấy hoàng hậu Ê-xơ-tê đứng trong nội điện, vua nhìn bà đầy thiện cảm; vua giơ cây quyền trượng đang cầm trong tay. Ê-xơ-tê bước lại đụng đến quyền trượng. Vua hỏi: "Hoàng hậu Ê-xơ-tê, ái khanh muốn gì, cầu xin điều gì? Dù xin phân nửa đế quốc, ta cũng cho." (Ê-xơ-tê 5:2-3).

                 Thưa quý vị! Trong suốt thời gian tuyển cung, Chúa Trời đã khiến Ê-xơ-tê được ơn trước mặt vua và được chọn làm hoàng hậu. Một lần nữa Đức Chúa Trời cũng khiến Ê-xơ-tê được ơn trước mặt vua, không phải nhận cái chết vì tự ý đến cung vua, mà còn được vua trìu mến hơn. Lần gặp gỡ này, Ê-xơ-tê mời nhà vua và Ha-man đến dự tiệc do mình khoản đãi vào chiều hôm đó. Khi tiệc sắp tàn, bà lại mời cả hai đến dự yến tiệc khác vào chiều hôm sau. Như chúng ta thấy, thời điểm từ bữa tiệc này đến bữa tiệc khác thực sự rất quan trọng. Chúa khiến nhà vua không ngủ được ngay đêm đó, vua cho người đọc sử ký, những việc xảy ra trong thời trị vì của vua, nhờ vậy mà vua biết được Mạc-đô-chê là vị ân nhân cứu mình ra khỏi âm mưu ám sát hai thái giám, vua hỏi: Mạc-đô-chê người ơn của trẫm có được tưởng thưởng gì không? Cận thần thưa: "Tâu bệ hạ! Người chẳng được chi hết."

                 Việc mất ngủ của vua trong đêm đó chỉ là chuyện bình thường, nhưng đối với Mạc-đô-chê thì vô cùng quan trọng vì nếu đêm đó vua ngủ một giấc thật ngon cho đến sáng thì Mạc-đô-chê đã vong mạng rồi! Bởi vì ngay đêm đó Ha-man cho người dựng cây mộc hình, tức là cái giá cao 25 thước để treo cổ người. Điều nầy nói lên sự chăm sóc của Chúa đối với những ai có lòng tin cậy Ngài. Thánh sử cho biết vừa lúc đó Ha-man đến viện trung để gặp vua xin vua cho mình treo cổ Mạc-đô-chê. Ha-man là người duy nhất được đặc quyền vào trong cung vua lúc nào cũng được. Khi gặp vua, Ha-man chưa kịp nói lời nào thì vua truyền: "Trẫm muốn tuyên dương một người thì theo ý khanh! Nên làm gì cho người đó?" Ha-man nghĩ thầm rằng: Ngoài mình ra chẳng ai khác! Nên vội tâu: Hễ người nào bệ hạ muốn tuyên dương, khá đem áo triều bệ hạ mặc, ngựa vua cỡi, và đội mão triều thiên bệ hạ trên đầu người đó; áo triều và ngựa thì hãy giao cho triều thần cao nhất của bệ hạ, mặc cho người mà bệ hạ muốn tuyên dương, dẫn người cỡi ngựa dạo chơi các đường phố của thành nội, và hô to rằng: "Đây là cách đãi ngộ của đức vua dành cho người được người mà vua muốn tuyên dương!" Vua liền nói: "Khanh mau lấy áo của trẫm, mặc Mạc-đô-chê, người Do-thái và đỡ người lên lưng ngựa của trẫm! Đừng bỏ sót một chi tiết nào." Ha-man bất đắc dĩ phải làm theo lệnh truyền của vua. Sau đó ông tức tốc chạy về nhà, lòng buồn bã, trùm đầu. Ha-man thuật lại hết mọi sư cho vợ và bạn hữu. Một anh bạn buộc miệng nói "Nếu Mạc-đô-chê là người Do-thái anh sẽ không thắng được y, anh sẽ tuột dốc thê thảm." Câu chuyện còn dang dở thì các thái giám của vua đến, mời Ha-man tới dự yến tiệc của hoàng hậu.

                 Trong lúc ăn tiệc, hoàng hậu tiết lộ cho nhà vua biết rằng Ha-man đã lên kế hoạch cả dân tộc mình. Vua bừng bừng nổi giận, đứng lên, đi ra ngự uyển. Còn Ha-man thì ở lại nài xin hoàng hậu cứu mạng mình, vì hắn biết rõ thảm họa đang đến với mình, vua đã quyết định rồi. Khi vua từ ngự uyển trở lại phòng tiệc thấy Ha-man đang nằm vật xuống giường, bên cạnh hoàng hậu. Vua càng nổi nóng: "Lại còn tính xâm phạm đến cả hoàng hậu tại hoàng cung, ngay khi ta có mặt hay sao?" Vua vừa nói xong, người ta liền lấy vải che mặt Ha-man lại. Sau đó Ha-man bị treo trên mộc hình do chính hắn đã dựng lên. Sau đó Mạc-đô-chê được vua bổ nhiệm làm thủ tướng thay thế Ha-man, vua ra một sắc lệnh khác bảo vệ người Do Thái, nghĩa là người Do Thái được chính quyền hậu thuẫn, có quyền tự vệ, tiêu diệt kẻ thù.

                 Mạc-đô-chê rời hoàng cung, mặc triều phục bằng vải trắng điểm màu đỏ tía, đội vương miện lớn bằng vàng, khoác cẩm bào bằng vải quý màu đỏ tươi. Dân chúng khắp thành Su-san đều reo vui mừng rỡ. Đối với dân Do-thái, ngày ấy là một ngày tràn ngập ánh sáng, chan chứa vui mừng, hân hoan và vinh dự. Trong mỗi miền và mỗi thành, bất cứ nơi đâu, mệnh lệnh và chỉ dụ của vua được chuyển tới, người cũng ta đều chứng kiến cảnh tượng dân Do-thái vui sướng hân hoan mở tiệc ăn mừng. Giữa các dân trong xứ, nhiều người tự xưng là Do-thái vì quá sợ người Do-thái. (Ê-xơ-tê 8:15-17)

                 Thưa quý vị,

                 Rất mong qua câu chuyện lịch sử nầy quý vị nhìn biết Đức Chúa Trời toàn năng, toàn ái: (1) Ngài chăm sóc dân sự Ngài, những ai hoàn toàn nương dựa Ngài, hết lòng tin cậy Ngài (2) Ngài ra tay cứu giúp con dân Chúa bằng những phép lạ! Những ai kiên nhẫn chờ đợi Ngài như Mạc-đô-chê, Ê-xơ-tê, nhẫn nhục đợi chờ giải cứu của Ngài. (3) Ngài ban thưởng những anh hùng đức tin như Mạc-đô-chê, dù chỉ một viên chức tầm thường, làm việc tại cổng thành, trước đền vua, ông không khuất phục bất cứ uy quyền nào, chỉ thờ lạy một mình Chúa Trời là chân Thần mà thôi và anh thư Ê-xơ-tê liều mình gặp vua, sau khi bà và cả dân sự bà kiêng ăn cầu nguyện trong suốt ba ngày đêm.

                 Thưa quý vị!

                 Ước mong trong năm mới nầy quý vị có hy vọng mới, không giống như hy vọng bình thường chỉ ao ước hay cầu may mà thôi. Nhưng hy vọng mới là hy vọng chắc chắn. Một khi quý vị đặt lòng tin vào Đức Chúa Trời, đặt đức tin vào Chúa Cứu Thế Jesus, Đấng hơn 2000 năm trước đã giáng thế làm người để giải cứu loài người ra khỏi tội lỗi và lửa địa ngục, quý vị sẽ được Chúa xóa bôi mọi tội lỗi và ban cho sự sống đời đời.

                 Chúa yêu quý vị, Chúa giáng trần chết thay quý vị. Ước mong năm mới nầy quý vị sống trong niềm hy vọng mới, hưởng được sự sống phước hạnh tại cõi tạm nầy và sự sống đời đời trong cõi vĩnh sanh. Rất mong giờ nầy quý vị đến với Chúa Cứu Thế Jesus, xin Ngài ngự trị tâm hồn, quản cai đời sống mình ngay giờ nầy trong mùa Xuân năm nay.

                 Kính chào quý vị và các bạn.
 

Mục sư Tiến sĩ Ngô Minh Quang
Nguồn: phatthanhhyvong.com

Từ khóa: n/a

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn