18:05 EDT Thứ ba, 07/05/2024

Tin Tức

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 33

Máy chủ tìm kiếm : 7

Khách viếng thăm : 26


Hôm nayHôm nay : 7345

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 66021

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 23075054

Trang nhất » Dưỡng linh » Thuyết Trình

Bài Mới

Lún Sâu

Lún Sâu

“Đức Chúa Giê-xu đáp rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai phạm tội lỗi là tôi mọi của tội lỗi” (Giăng 8:34).

Xem tiếp...

Đồ Bỏ Của Người Này Là Báu Vật Của Người Kia

Thứ hai - 11/09/2017 21:10
Đồ Bỏ Của Người Này Là Báu Vật Của Người Kia

Đồ Bỏ Của Người Này Là Báu Vật Của Người Kia

Bob đã đi tới cuối ga-ra sau khi anh đã xem xét thật cẩn thận và có phương pháp hẳn hoi; và anh đang sắp sửa quay gót đi ra thì Bob thấy cái món đồ ấy.



               Bob đã đi tới cuối ga-ra sau khi anh đã xem xét thật cẩn thận và có phương pháp hẳn hoi; và anh đang sắp sửa quay gót đi ra thì Bob thấy cái món đồ ấy.

               Mặc dù món đồ ấy được che đậy một phần dưới một miếng khăn trải bàn và một cái mền cũ, nhưng cái hình dáng của món đồ đó thì không thể nhầm lẫn vào đâu được. Đó là một chiếc mô-tô. Và đó không chỉ là một chiếc xe mô-tô, nhưng đó là chiếc xe mô-tô nhãn hiệu Harley.

               Rõ ràng là chiếc xe mô-tô này không phải là để bày bán như những đồ tạp nham khác trong căn ga-ra này và điều này khêu gợi sự tò mò của Bob.

               Bob hỏi: “Chiếc xe mô-tô này có bán không?”

               Người đàn ông trông chừng đồ đạc trong ga-ra nhún vai: “Ờ…tui thấy cũng chẳng cần giữ nó làm chi nữa. Bà xã nói là phải tống hết đi cho rãnh nợ. Mà tui nói để ông bạn biết chừng. Từ ngày mua chiếc xe đó về, tui chưa cỡi nó được bữa nào hết. Máy bị kẹt rồi. Không xài được. Tiền sửa chiếc xe cũ rích này dám xấp xỉ bằng tiền bỏ ra sắm chiếc mới, chứ chẳng chơi đâu!”

               Bob gật đầu theo một cách kiên nhẫn và nói “Thì mới cũ cũng vậy thôi, anh muốn lấy tui bao nhiêu?”

               “Tui cá là tụi mua sắt vụn trả tui khoảng 35 đô là hết mức để rinh chiếc xe đó đi. Ông bạn thấy giá đó được không?”

               Bob nhìn lại cái đống sắt đã sét rỉ. Không biết má xấp nhỏ nghĩ gì khi mình rinh cái xe cũ rích này về nhà? Nhưng.. theo như cặp mắt lành nghề của Bob, chiếc xe coi vậy mà vẫn có hứa hẹn. Đành rằng nó không còn chạy được nữa, nhưng Bob có thể đánh bóng, làm cho nó sáng loáng trở lại, khiến ai cũng phải khen ngợi, trầm trồ. Bob chắc là anh có thể bán chiếc xe này lại với một giá cao hơn 35 đô nhiều. Nội các bộ phận của chiếc xe cũng đáng hơn cái giá đó rất xa.

               Bob nói “Tôi đồng ý cái giá đó. Tôi trả anh 35 đô ngay bây giờ. Tôi có thể quay trở lại ngày mai để lấy chiếc xe không?”

               Chẳng bao lâu sau đó, chiếc xe mô-tô Harley cũ kỹ đã chiếm một nơi trong căn ga-ra ở nhà Bob. Sau mấy tuần lưỡng lự, chần chờ, cuối cùng Bob cũng gọi được đại lý của xe Harley-Davidson, để xem anh phải mua những bộ phận nào, để phục hồi lại chiếc xe. Bob đang nói chuyện trên điện thoại, đặt câu hỏi với một chuyên viên về các bộ phận của xe Harley.

               Chuyên viên xe Harley hỏi anh “Sao anh không cho tôi số riêng của máy xe. Tôi có thể lục hồ sơ lưu trữ để giúp anh”.

               Bob cho anh chuyên viên kỹ thuật số của máy xe.

               “Anh vui lòng đợi một lát trong khi tôi lục lại hồ sơ của số xe này”.

               Anh chuyên viên kỹ thuật xe Harley nói vậy rồi tạm ngưng nói chuyện điện thoại. Trong lúc chờ đợi, ống nghe điện thoại vang lên những bài nhạc rock của thập niên 60. Xe mô-tô Harley Davidson, đi với nhạc rock của những năm 60. “Thật là đúng điệu” Bob thầm nghĩ như vậy. Sau một khoảng thời gian chờ đợi dường như lâu hơn bình thường, anh chuyên viên kỹ thuật gọi lại trên điện thoại. Thật là vừa đúng lúc. Chỉ thiếu một chút nữa là Bob sẽ không còn kiên nhẫn nữa và định sẽ gác máy nghe.

               Mà hình như giọng nói của anh chuyên viên kỹ thuật xe Harley có gì đổi khác. Cái giọng hơi lạ. Có vẻ như hơi dè dặt. Hình như có chuyện gì đó không bình thường.

               Anh chuyên viên nói: “Ư, ơ…Tôi sẽ gọi lại anh sau, được không? Anh vui lòng cho tôi xin tên họ, số điện thoại và địa chỉ của anh, được không?”

               Bob nghĩ thầm “Tại sao anh chàng này lại cần tên họ và địa chỉ của mình? Nhưng cũng chẳng hại gì. Chẳng có gì quan trọng. Chắc là anh ấy bỏ tên mình vào danh sách khách hàng để sau này mời mọc chào hàng đó thôi”. Bob cho anh chuyên viên xe Harley tên họ và địa chỉ của mình, rồi gác máy điện thoại.

               Nhưng sau đó chỉ vài phút, Bob mới bắt đầu thấy hơi lo ngại. Bob cảm thấy hối hận vì đã lỡ cho tên họ và địa chỉ của mình qua điện thoại. Lỡ mà chiếc xe Harley mình mua có dính líu tới một vụ án nào đó, hay lỡ như chiếc xe này là đồ ăn cắp? Không biết người ta có lôi mình ra tòa hay không? Có thể cảnh sát sắp ập tới đây không chừng, hay nhóm mô-tô bụi đời Hell’s Angel đang trên đường tới nhà Bob để thu thập lại món đồ lưu lạc của chúng.

               Bob hồi hộp, phập phồng lo âu suốt cả hai ngày trời mà cũng chẳng nghe ai ở văn phòng đại lý xe Harley gọi tới nữa. Nhưng khi nỗi lo âu của Bob bắt đầu nguôi ngoai thì chuông điện thoại lại vang lên. Tuy vậy, lần này, không phải là anh chàng chuyên viên kỹ thuật ở đầu dây bên kia, nhưng Bob đang nói chuyện với ông giám đốc của đại lý xe Harley. Giọng nói của người đàn ông bên kia đầu dây tỏ ra quá vẻ thân thiện, chỉ làm cho Bob cảm thấy khó chịu và lo âu hơn.

               “Nè, anh Bob, tôi muốn anh giúp tôi một chuyện, có được không?” ông giám đốc đại lý xe Harley yêu cầu anh Bob.

               “Ừ, ừ, tôi sẽ cố gắng” anh Bob đáp lại.

               “Anh Bob, tôi muốn anh đặt máy nghe xuống, nhưng đừng cúp máy. Anh hãy đi tới chiếc xe Harley của anh, mở cái yên ghế xe lên, rồi xem có cái gì được viết ở dưới cái ghế xe không ? Anh làm cho tôi chuyện này nghe anh Bob?”

               Giọng ông giám đốc đại lý xe Harley chắc nịch, giống như giọng nói của đài không lưu đang điều khiển một chiếc phi cơ Boeing 737 đang đi trật hướng phải trở lại với quỹ đạo cần thiết.

               Và Bob có cảm giác như một cơn gió lốc sắp ập xuống đời chàng. Bob vội chụp cái chìa vít, thực hiện công việc đã được yêu cầu, rồi chàng trở lại điện thoại.

               “Có” Bob báo cho ông giám đốc đại lý xe Harley “Có một hàng chữ được viết trên xe, dưới cái yên ghế. Hàng chữ này được khắc trên xe. Chữ được khắc là “Ông Vua”. Mà nè ông giám đốc, tôi có bị dính líu vào chuyện lôi thôi nào không? Mấy chuyện này là ra làm sao hả?”

               Có một hay hai khoảnh khắc yên lặng đến rợn người bên đầu dây điện thoại bên kia. Bob có cảm tưởng như ông giám đốc đại lý xe Harley đang chờ đợi như để lắng nghe tiếng một viên đá được ném đi cho đến khi hòn đá chạm tới đáy giếng.

               “Anh Bob, ông xếp tôi ủy quyền cho tôi để mua chiếc xe mô-tô của anh với giá 300,000 đô. Trả tiền cho anh ngay lập tức. Anh đồng ý chớ anh Bob?”

               Bob sửng sốt đến nổi không nói nên lời. “Chắc tôi phải suy nghĩ rồi trả lời ông sau” Bob lắp bắp. Anh gác máy điện thoại, rồi từ từ hạ mình, ngồi bệt trên sàn nhà bếp.

               Ngày hôm sau, Bob nhận được một cú điện thoại từ Jay Leno, người điều khiển một chương trình truyền hình về đêm rất nổi tiếng. Jay Leno giải thích là ông rất mê xe mô-tô Harley và sẵn sàng trả anh 500,000 đô.

               “Ông Vua”, cái hàng chữ được khắc dưới yên xe, phải rồi, không còn ai vào đây được, chính là “Ông Vua Nhạc Rock” Elvis Presley. Cái số riêng của máy xe, rồi cái hàng chữ được khắc dưới ghế xe, thôi, không còn nghi ngờ vào đâu được. Cái chiếc xe mô-tô cũ rích mà Bob lượm về từ mớ đồ cũ tạp nham ở cái ga-ra, với cái giá vỏn vẹn chỉ có 35 đô thôi, không ngờ một thời là chiếc xe của Ông Vua Nhạc Rock lừng lẫy Elvis Presley. Giá trị của chiếc mô-tô này bên giờ đã là nửa triệu đô, là giá chót. Qua bao nhiêu năm, nhiều người đổ xô đi kiếm chiếc xe này, không ngờ Bob là người tìm ra nó. Vậy mà cách đó có mấy bữa, anh cũng không nghĩ đến, mà cũng chẳng hề nhận ra.

               Quý độc giả thân mến,

               Câu chuyện vừa rồi, cho thấy, một món đồ bỏ của người này có thể là báu vật của một người khác. Giá trị của chiếc xe mô-tô này, dĩ nhiên không phải do mớ sắt thép hay các bộ phận của chiếc xe. Chiếc xe mô-tô này, thậm chí không còn chạy được nữa. Giá trị của chiếc xe cũng chẳng dính líu gì đến vẻ đẹp, nhãn hiệu của chiếc xe hay chiếc xe đã từng chạy nhanh, chạy tốt như thế nào. Giá trị của chiếc xe hoàn toàn phụ thuộc vào sự kiện là chiếc xe đã từng thuộc về quyền sở hữu của “Ông Vua Nhạc Rock” Elvis Presley. Chính Elvis đã từng rờ đến chiếc xe này, đã từng cỡi nó và đã từng tự hào vì có nó. Xã hội Tây Phương tôn sùng ca sĩ Elvis Presley – thậm chí xem Elvis Presly như thánh thần – đã khiến cho chiếc xe mô-tô cũ kỹ này có một giá trị thật cao. Có rất nhiều người sẵn sàng chi ra một món tiền khổng lồ để mua cho được chiếc xe này, để có cơ hội khoe khoang với bạn bè rằng “Tôi đang sở hữu chiếc xe của Elvis Presley đây!”.

               Trong câu chuyện, ban đầu, Bob cũng không nhận ra mình đang có một điều thật quý giá. Bob hoàn toàn không biết về chủ nhân trước đó của chiếc xe. Bob chỉ thấy một món đồ rẻ rúng, lẫn lộn trong những món đồ tạp nhạp trong một ga-ra bán đồ cũ và chàng mua về mong chỉ kiếm một chút tiền lời nhỏ nhoi, thế thôi. Nhưng dĩ nhiên, sau đó, Bob đã khám phá ra, quyền sở hữu là yếu tố quan trọng nhất làm nên giá trị của chiếc xe này. Thật ra, chính quyền sở hữu đã quyết định toàn bộ giá trị của chiếc xe này.

               Câu chuyện này đang nói lên một điều gì thật mạnh mẽ, thật hùng hồn về giá trị thật của bạn và tôi?

               Có phải giá trị của chúng ta là do chúng ta được làm nên bằng chất liệu gì? Có phải giá trị của bạn và tôi là dựa trên nghề nghiệp, địa vị xã hội hay tình trạng giàu nghèo của mình? Có phải giá trị của quý vị được đánh giá trên khả năng quý vị làm được những chuyện gì và làm thành công đến đâu?

               Quý độc giả thân mến,

               Bạn và tôi là những tạo vật quý giá nhất trong tất cả muôn loài mà Thiên Chúa đã sáng tạo nên. Chúng ta là loài xác thịt duy nhất trong toàn cõi vũ trụ có mối liên hệ gia đình ruột thịt với Thiên Chúa là Đấng Thần Linh. Chúng ta được dựng nên để trở nên đối tượng tình yêu của Thiên Chúa, như thi sĩ Đa-vít đã diễn tả qua những vần thơ như sau:

               “Thế nhân là gì mà Chúa bận tâm?
               Tại sao Ngài đến viếng thăm con người?
               Chúa tạo người chỉ kém Ngài vài phân,
               Đội lên đầu danh dự vinh quang,
               Cho người cai quản toàn vũ trụ,
               Khiến muôn loài đều phải phục tùng.” (Thi Thiên 8: 4 – 6)

               Tiếc thay, loài người đã phạm tội với Thiên Chúa. Chính tội lỗi đã bẻ gãy mối quan hệ quý giá giữa loài người và Thiên Chúa, đã đẩy con người từ địa vị làm con Thiên Chúa trở nên những tội nhân trước mặt Ngài. Trong khi chúng ta còn bất lực trong xích xiềng tội lỗi, Chúa Giê-xu chính là Thiên Chúa, đã tự nguyện giáng trần làm người, để có thể chết trên thập tự năm xưa, gánh thế nợ tội cho nhân loại, trong đó có bạn và tôi. Những ai tin vào tình thương của Chúa Cứu Thế Giê-xu qua sự chết thế của Người, thì Thiên Chúa tha thứ cho mọi vi phạm và khôi phục địa vị làm con của Ngài.

               Quý độc giả thân mến,

               Cũng giống như trong câu chuyện về chiếc xe mô-tô Harley của vua nhạc rock Elvis Presley, giá trị của bạn và tôi hoàn toàn không phụ thuộc vào nghề nghiệp, hoàn cảnh, sức khỏe, thành tích hay bất cứ những gì tương tự như vậy, nhưng giá trị của mỗi chúng ta phụ thuộc vào mối liên hệ hiện nay giữa chúng ta và Thiên Chúa.

               Trước mặt Đấng Tối Cao, bạn vẫn còn là tội nhân hay đã được khôi phục địa vị làm con của Ngài? Bạn đang thuộc về ai?

               Ước mong bạn đến với Chúa Cứu Thế Giê-xu, xin dòng huyết vô tội của Ngài xóa bôi mọi vi phạm và để chính tay Ngài khắc lên trong tận tâm hồn bạn dòng chữ “Đã được tha trắng, đã được chuộc lại với giá cao và vĩnh viễn thuộc về Vua Thiên Đàng”.

               Xin kính chào quý vị và các bạn.
 

Ron Mehl – Tùng Tri phỏng dịch
Nguồn: phatthanhhyvong.com

Từ khóa: n/a

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn