11:15 EDT Chủ nhật, 28/04/2024

Tin Tức

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 19


Hôm nayHôm nay : 4970

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 271010

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 23000417

Trang nhất » Dưỡng linh » Thuyết Trình

Bài Mới

Tiền Công Của Tội Lỗi Là Sự Chết

Tiền Công Của Tội Lỗi Là Sự Chết

“Vì tiền công của tội lỗi là sự chết; nhưng sự ban cho của Đức Chúa Trời là sự sống đời đời trong Đức Chúa Giê-xu Christ, Chúa chúng ta” (Rô-ma 6:23).

Xem tiếp...

Sự Giận Dữ Đến Từ Đâu?

Thứ hai - 10/08/2020 21:16
Sự Giận Dữ Đến Từ Đâu?

Sự Giận Dữ Đến Từ Đâu?

Kính thưa quý thính giả, Trong tuần trước chúng ta đã bắt đầu quyển sách Sự Giận Dữ của tiến sĩ Gary Chapman trong lời giới thiệu với tựa đề “Thế Giới Đầy Giận Dữ Của Chúng Ta”.


Sự Giận Dữ Đến Từ Đâu?


        Kính thưa quý thính giả,
 

        Trong tuần trước chúng ta đã bắt đầu quyển sách Sự Giận Dữ của tiến sĩ Gary Chapman trong lời giới thiệu với tựa đề “Thế Giới Đầy Giận Dữ Của Chúng Ta”.
 

        Thật vậy, sự giận dữ có mặt khắp mọi nơi, hầu như trong mọi mối quan hệ và trong mỗi bản thân chúng ta. Sự giận dữ là một cảm xúc vô cùng mãnh liệt và phức tạp. Không ai mà không có lúc “phải nổi giận”, nhưng biết cách kiểm soát được cơn giận, bày tỏ thái độ giận dữ một cách thích đáng, và hơn thế nữa, xử lý cơn giận theo cách thức xây dựng và đem lại lợi ích lâu dài cho các mối quan hệ là mục tiêu của quyển sách này.
 

        Để có thể đạt được mục tiêu này, trước hết xin mời quý vị và các bạn cùng tìm hiểu sự giận dữ bắt nguồn từ đâu với tiến sĩ Gary Chapman.
 

        “Có lẽ bạn có thể đồng cảm với Brooke. Brooke, người mẹ của hai đứa bé chưa đến tuổi đi học, yêu thương chồng cô là Glen, một luật sư đầy hứa hẹn. Đôi vợ chồng này đã kết hôn được tám năm. Brooke là một nhân viên kế toán được công nhận hẳn hoi nhưng đã chọn tạm gác lại nghề nghiệp của mình cho đến khi bọn trẻ bắt đầu đến trường.
 

        “Tôi nghĩ mình đã phạm sai lầm,” cô ấy bảo tôi. “Tôi không cho rằng mình bị loại ra khỏi công việc khi bắt đầu làm mẹ. Tôi đã luôn mong muốn có con cái, nhưng giờ thì tôi đã có con rồi, tôi không thích cách mình đối xử với các con. Và tôi không thích những điều chúng làm cho tôi. Tôi không hề nhớ đã từng tức giận hay nổi nóng lên trước khi mình có con. Tôi luôn xem mình là người biết kềm chế cảm xúc. Nhưng tôi phải thú thật, tôi vẫn thường ‘nổi cáu’ với các con của mình. Tôi ghét bản thân mình khi làm như vậy, và tôi biết rằng điều đó không tốt cho các con tôi.”
 

        “Bạn làm gì khi nổi cáu với các con?” tôi hỏi.
 

        “Nhiều việc khác nhau,” cô ấy nói. “Có lúc tôi la hét vào chúng. Có lúc tôi đánh chúng thật mạnh. Hôm nọ tôi nhấc Ginger lên và giằng mạnh cháu. Điều đó thật sự làm tôi hoảng sợ. Tôi đã từng xem trên ti-vi mới ngày hôm trước một buổi tường thuật về một bà mẹ đã thật sự giết con mình bởi việc giằng mạnh nó. Tôi không muốn làm tổn thương các con mình. Tôi yêu chúng, nhưng tôi chỉ mất bình tĩnh thôi. Tôi ước gì Glen sẽ giữ bọn trẻ và cho tôi được nghỉ ngơi, nhưng anh ấy quá căng thẳng trong công việc đến nỗi anh nói anh không cảm thấy thích chăm sóc chúng. Tôi nghĩ có lẽ mình nên trở lại làm việc và để cho một ai khác chăm lo cho bọn trẻ.”
 

        Khi nói chuyện thêm với Brooke, tôi khám phá ra rằng cô ấy không chỉ tức giận với hành vi cư xử của các con mình mà cả với Glen vì đã không giúp đỡ cô bao nhiêu. Cô giận dữ với bản thân vì đã chọn trở thành một bà mẹ trọn thời gian, và cuối cùng cô tức giận Đức Chúa Trời vì đã để cho cô trở thành một bà mẹ. Cô nói “Lẽ ra Ngài đã biết rằng tôi sẽ không thể nào quán xuyến được việc này”.
 

        Nhưng giờ đây Brooke đang khóc. Thành thật mà nói, tôi cũng cảm thấy muốn khóc nữa, vì tôi nhớ đến hàng trăm bà mẹ đã từng ghé qua văn phòng mình suốt nhiều năm, tìm kiếm một nơi để trút đổ nỗi lòng.
 

        Kế tiếp là Bill, người đã đến văn phòng của tôi ăn mặc thật chỉnh tề, nhưng tôi để ý thấy chân phải của anh không mang giầy. Chẳng mấy chốc tôi đã biết ra được lý do vì sao.
 

        “Tôi đã phải xin giúp đỡ,” anh bắt đầu kể. “Tôi đã biết từ lâu rằng sự giận dữ của tôi đang vượt ra ngoài khả năng kiểm soát, nhưng thứ bảy vừa rồi là giọt nước cuối cùng tràn ly. Trong mười lăm phút, tôi đã cố gắng khởi động máy cắt cỏ của mình. Tôi kiểm tra xăng, tôi kiểm tra dầu, tôi thay một bu-ji mới, và rồi nó cũng chẳng chịu hoạt động. Cuối cùng, tôi trở nên quá bực tức đến mức tôi lùi lại và đá vào nó. Tôi bị gãy hai ngón chân và cắt đứt một ngón khác. Ngồi bệt xuống các bậc tam cấp trong đau đớn, tôi tự nhủ, “Mình thật là ngốc.”
 

        “Tôi bối rối. Tôi không thể kể cho ai nghe điều gì đã thật sự xảy ra, vì thế tôi cứ phải nói, “Tôi bị tai nạn với cái máy cắt cỏ.”
 

        “Đây không phải là lần đầu tiên tôi nổi nóng,” anh ta nói tiếp. “Tôi đã từng nói một số điều khá cay độc với vợ và các con tôi trong quá khứ. Tôi không nghĩ mình đã từng hành hạ họ về thể xác, nhưng tôi đã tiến gần tới chỗ hành xử như vậy.”
 

        Trong khi chúng tôi đang trò chuyện, tôi khám phá rằng Bill có học vấn cao, có học vị Cao Học Quản Trị Kinh Doanh. Anh có vợ và hai con, có việc làm thuận lợi, và sở hữu một căn nhà xinh xắn trong vùng ngoại ô. Bill là một thành viên tích cực của hội thánh anh và rất được tôn trọng trong cộng đồng. Thế nhưng Bill có thói quen “dễ nổi nóng, mất bình tĩnh.”
 

        Hàng ngàn người nam có thể sẵn sàng đồng cảm với Bill. Thật không may, nhiều người trong số họ lại không chân thành như anh, và thậm chí ít người hơn sẵn lòng dang tay ra cầu xin sự giúp đỡ.
 

        Bill, với mấy ngón chân bị gãy, và Brooke, với tấm lòng tan vỡ, đang đối diện với những thách thức rất khác nhau. Tuy nhiên, họ có điểm giống nhau là cả hai đều từng trải sự nóng giận dữ dội đầy tính người và đều không có khả năng để xử lý nó. Cả hai đều biết rằng sự giận dữ của họ đã đưa họ đến hành vi cư xử không thích hợp, nhưng cả hai đều không biết phải làm gì về điều đó. Bởi thế, họ đều đau khổ về thể xác lẫn tình cảm do những phản ứng tiêu cực của mình trước cơn giận-và những người thân yêu của họ cũng đang đau khổ nữa.
 

        Thưa quý thính giả,
 

        Có một độc giả tên K. Dedmon Rodriguez đưa ra những lời nhận định về quyển sách “Sự Giận Dữ” mà chúng tôi xin được tóm tắt như sau:
 

        “Tôi có cuốn sách này với nguyên do đặc biệt bởi vì tác giả là Gary Chapman, một chuyên gia tâm lý và cũng là một Cơ Đốc nhân. Cuốn sách “Năm Ngôn Ngữ Tình Yêu” của ông đem lại nguồn cảm hứng cho nhiều cặp vợ chồng đang tìm những kiếm cách thật hữu hiệu để bày tỏ tình yêu đến với nhau. Còn quyển sách “Sự Giận Dữ” mới này của ông đã giúp cho tôi biết xử lý cơn tức giận, thay vì phải nén chặt nó xuống tận đáy lòng.
 

        Chắc ai cũng biết, nhiều nơi Kinh Thánh cho biết Thiên Chúa và Chúa Cứu Thế Giê-xu cũng có lần tức giận nữa, trong khi đó chúng ta nhất định cho rằng sự giận dữ chỉ là một cảm xúc hoàn toàn xấu và tiêu cực. Vấn đề là, nếu bạn đang giận dữ, thì bạn làm sao có thể giải quyết sự giận dữ và đối phó với nó một cách lành mạnh.
 

        Tiến sĩ Chapman là một chuyên gia tâm lý đầy kinh nghiệm và quyển sách này đem đến thật nhiều lợi ích to lớn... Tôi đánh giá cao cuốn sách này cho bất cứ ai muốn học cách bày tỏ thái độ giận dữ trong một cách lành mạnh và xây dựng. Đừng để sự tức giận của chúng ta gây tổn thương cho người khác. Cuốn sách này, mặc dù dựa trên những nguyên tắc của Kinh Thánh, nhưng sẽ đến cho bất kỳ ai, bất kể người đó là Cơ-Đốc nhân hay không, một cách thức tuyệt vời để xử lý cơn giận và chữa lành các mối quan hệ với những người xung quanh”.
 

        Phát Thanh Hy Vọng xin tạm dừng tiết mục đọc sách tại đây. Kính chúc quý thính giả thân yêu một tuần thoải mái bên gia đình cùng bạn bè.
 

        Xin thân chào quý vị và các bạn.
 

Tiến sĩ Gary Chapman
Nguồn: phatthanhhyvong.com

Từ khóa: n/a

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn