08:21 EDT Thứ bảy, 27/04/2024

Tin Tức

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 23


Hôm nayHôm nay : 13755

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 262329

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 22991736

Trang nhất » Dưỡng linh » Tư liệu Tham khảo

Bài Mới

Kiên Nhẫn Giúp Đỡ Lẫn Nhau

Kiên Nhẫn Giúp Đỡ Lẫn Nhau

“Nhưng, hỡi anh em, xin anh em hãy răn bảo những kẻ ăn ở bậy bạ, yên ủi những kẻ ngã lòng, nâng đỡ những kẻ yếu đuối, phải nhịn nhục đối với mọi người. Hãy giữ, đừng có ai lấy ác báo ác cho kẻ khác; nhưng hãy tìm điều thiện luôn luôn, hoặc trong vòng anh em, hoặc đối với thiên hạ” (câu 14-15).

Xem tiếp...

TIỂU SỬ THÁNH CA- BÀI SỐ 22 THÁNH CA 344: MIỀN VINH HIỂN

Thứ tư - 12/10/2022 21:00
TIỂU SỬ THÁNH CA- BÀI SỐ 22 THÁNH CA 344: MIỀN VINH HIỂN

TIỂU SỬ THÁNH CA- BÀI SỐ 22 THÁNH CA 344: MIỀN VINH HIỂN

Đây là bài thánh ca duy nhất được sáng tác và soạn nhạc trong một hiệu thuốc tây. Bài hát đã ra đời vì Samuel Fillmore Bennett, dược sĩ 31 tuổi, biết toa thuốc phải kê đúng lúc.

TIỂU SỬ THÁNH CA- BÀI SỐ 22
THÁNH CA 344: MIỀN VINH HIỂN
 
         Đây là bài thánh ca duy nhất được sáng tác và soạn nhạc trong một hiệu thuốc tây. Bài hát đã ra đời vì Samuel Fillmore Bennett, dược sĩ 31 tuổi, biết toa thuốc phải kê đúng lúc.

         Là một người thuộc hạt Evre, bang Nữu Ước, Bennett cùng gia đình chuyển đến Elkon bang Wisconsin vào giữa thế kỷ 19 nơi ông lớn lên và trở thành chủ bút một tờ báo tỉnh nhỏ, tờ “Độc lập”. Khi cuộc nội chiến xảy ra, ông gia nhập quân đội và trực thuộc đơn vị tình nguyện Wisconsin thứ 40 và còn ở trong quân ngũ cho đến khi cuộc chiến chấm dứt năm 1865. Trở về Elkon ông mở một thiệu thuốc mà lúc ấy gọi là cửa hàng bào chế và bán dược phẩm dược cụ.
 

         Trong vòng bạn bè Bennett có Joseph P.Webster, một nhạc sĩ địa phương có tài vừa mới đi một vòng các tiểu bang miền Bắc với ban tứ tấu do chính ông thành lập. Suốt 2 năm sau đó, 2 người đã cộng tác chặt chẽ, Bennett viết lời còn Webster vốn là một nhạc sĩ violon tài năng soạn nhạc.

         Một buổi sáng cuối thu năm 1867 một phụ nữ bước vào hiệu thuốc và nói với người chủ hiệu:
         - Ông Bennett này, cách đây mấy phút tôi gặp bạn ông, ông Joseph Webster ấy mà. Ông ta có vẻ như vừa mất một người bạn tốt nhất của mình vậy. Có chuyện gì thế ông?
         Bennett trả lời
         - Ôi, bà biết mấy ông nhạc sĩ mà: nay thì nóng mai thì lạnh. Nhưng nếu bà muốn biết làm sao để chữa trị ông ta thì tôi sẽ kê cho bà một toa thuốc chưa bao giờ thất bại.
         - Toa ấy viết bằng tiếng La tinh hở?
         - Ồ không, tôi viết bằng tiếng Anh bình thường ấy chứ. Bà biết đó, tôi và Joe đã bỏ công sức cho tập bài hát mới của chúng tôi gần 2 năm nay rồi. Joe viết nhạc cho mấy bài thơ của tôi. Cứ lần nào ông ấy đến đây mà có vẻ buồn rầu chán nản thì tôi để ông ấy một mình trong giây lát. Nếu anh ta không ra khỏi tình trạng ấy thì tôi sẽ lôi ảnh ra bằng cách viết một bài thơ mới cho ảnh phổ nhạc. Đó là toa thuốc đặc biệt của tôi đấy bà ạ. Khi ảnh bắt đầu nghĩ đến một điệu nhạc mới là ảnh quên mất hết những nỗi lo lắng phiền muộn của mình và trở nên thư thái ngay ấy thôi bà ạ.

         Nghe vậy bà khách cười lắc đầu rồi cầm túi xách ra về.

         Một lát sau, Webster đi vào hiệu thuốc, chẳng nói chẳng rằng cũng chẳng liếc chào ai mà cứ đến ngay chỗ lò sưởi. Chờ đợi một chặp rồi Bennett mới lên tiếng:
         - Chào Joseph nhá.
         Bạn ông chẳng trả lời. Ông nói thêm:
         - Thôi, sớm muộn gì anh cũng nói mà, vậy thì anh nên nói hết những gì trong lòng anh ngay bây giờ đi, nào có gì xảy ra vậy ông bạn?
         Webster bắt đầu trút đổ ra tất cả những nỗi nhức nhối, đau đớn, chán nản, thất bại chồng chất trong khi Bennett yên lặng lắng nghe. Cuối cùng Joseph kết thúc: “Thôi tôi nghĩ thực ra cũng chả ích lợi gì để cứ nóng nãy như thế. Rồi đây mọi điều sẽ tốt đẹp trong miền vinh hiển”.
         Bennett ngắt ngang:
         - Sao? Anh vừa nói gì đó hở Joe?
         - À, tôi vừa bảo rằng rối đây mọi điều sẽ tốt đẹp trong miền vinh hiển.
         Bỏ người bạn đứng bên lò sưởi, nhà dược sĩ đi đến bàn mình, lấy giấy và bắt đầu viết. Hai khách hàng bước vào tiệm nhưng vị chủ nhân từ chối phục vụ họ cho đến khi ông hoàn tất việc cần thiết trước mắt, vì thế họ được Webster tiếp chuyện. Khi một khách hàng nói với bạn mình rằng: “Trong ông Webster như vừa té vào đóng rác vậy”. Người nhạc sĩ ấy trả lời: “Xin các ông đừng lo cho tôi. Tôi vừa bảo rằng rồi đây mọi sự sẽ tốt đẹp trong miền vinh hiển”.
Bennett đứng lên, rời bàn đi lấy giấy và mực ở một quầy cạnh đó rồi tiếp tục viết. Vài phút sau, ông trao tờ giấy cho Webster và nói:

         - Đây là đơn thuốc của anh, Joe à. Tôi hy vọng nó sẽ công hiệu như những đơn thuốc trước vậy nhé.
         Webster liếc nhìn tờ giấy, rồi bắt đầu đọc to lên những gì bạn mình vừa viết:
“Miền vinh hiển kia rạng soi hơn ô vàng, nhờ lòng tin ta trong thấy cảnh hiển vinh.
Vì Cha ở bên kia mong ta trọn đàng, Ngài đang sắm cho phần ta nơi đẹp xinh.
Trong chốn ấy rất êm dịu, bờ bên đó thoả mãn bấy ta gặp nhau.
Trong chốn ấy rất êm dịu, bên bờ đẹp nơi chúng ta mong gặp nhau”.

         Cầm cây violon lên, Webster bắt đầu phổ ngay một giai điệu đơn giản cho mấy khổ thơ mới. Chỉ trong chốc lát ông đã ngâm nga điệu “điệp khúc”.
         - Đưa cho tôi tờ giấy, Webster nói: để tôi ghi nhanh nốt nhạc kẻo tôi quên mất đấy.
         Ông dạo qua điệu hát hai ba lần nữa rồi nói với 3 người kia.
         - Chúng ta có 4 người hợp thành một ban tứ ca nam tốt đấy. Mình hát thử bài hát mới này đi xem nó ra sao nhé.
         Khi họ đang hát bài “Miền vinh hiển” lần đầu tiên đó thì ông R.R.Crosby, chú của bà Bennett bước vào, chờ 4 người hát xong lời 2, ông nói:
         - Thưa các ông, tôi chưa bao giờ nghe bài hát này nhưng bài hát này sẽ bất tử đấy. Tôi đang băng qua đường và nghe hát, tôi nghe và không thể không vào để lắng nghe.

         Vài ngày sau, bài hát được giới thiệu với công chúng. Trong vòng 2 tuần lễ, bài hát được đám thanh thiếu niên hát khắp Elkon. Được in trong quyển “The Sighet Ring” (Hội ấn chứng) của Webster và Bennett năm 1868, bài hát ấy là bài phổ biến nhất và thành công nhất mà hai ông đã từng sáng tác. Nguyên thuỷ bài “Miền vinh hiển” chỉ được viết trên một tờ giấy nhỏ 5 x 7ich. (12,70cm x 17,78cm) như một toa thuốc nhưng nó đã đủ tầm vóc đi vào lòng của tín hữu Cơ-đốc trên toàn thế giới.
 
 Vĩnh Phước. ngày 12 tháng 10 năm 2022
(HT- st)

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn