19:47 EDT Thứ bảy, 27/04/2024

Tin Tức

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 16

Máy chủ tìm kiếm : 1

Khách viếng thăm : 15


Hôm nayHôm nay : 17466

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 267815

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 22997222

Trang nhất » Dưỡng linh » Thuyết Trình

Bài Mới

Kiên Nhẫn Giúp Đỡ Lẫn Nhau

Kiên Nhẫn Giúp Đỡ Lẫn Nhau

“Nhưng, hỡi anh em, xin anh em hãy răn bảo những kẻ ăn ở bậy bạ, yên ủi những kẻ ngã lòng, nâng đỡ những kẻ yếu đuối, phải nhịn nhục đối với mọi người. Hãy giữ, đừng có ai lấy ác báo ác cho kẻ khác; nhưng hãy tìm điều thiện luôn luôn, hoặc trong vòng anh em, hoặc đối với thiên hạ” (câu 14-15).

Xem tiếp...

Hội chứng Đức Chúa Trời-Là-Thần-Đèn

Thứ tư - 18/04/2018 21:37
Hội chứng Đức Chúa Trời-Là-Thần-Đèn

Hội chứng Đức Chúa Trời-Là-Thần-Đèn

Kính thưa quý độc giả, Chúng ta đang ở Chương 11 trong quyển sách NGHĨ SAO, THÀNH VẬY của Tiến sĩ David Stoop dưới chương đề: Sự Tự Nhủ: Đức Tin hay Sự Giả Định của Cá Nhân.



                Kính thưa quý độc giả,

                Chúng ta đang ở Chương 11 trong quyển sách NGHĨ SAO, THÀNH VẬY của Tiến sĩ David Stoop dưới chương đề: Sự Tự Nhủ: Đức Tin hay Sự Giả Định của Cá Nhân. Trong bài nói chuyện vào tuần trước, chúng ta đã đề cập đến René Descartes, một triết gia người Pháp ở thế kỷ mười bảy, cho rằng sự tương tác giữa tinh thần và thể chất chỉ đơn thuần là một tiến trình máy móc. Quan điểm của Descartes đã đi ngược lại với lối suy nghĩ đang rất thịnh hành vào thời ấy về mối tương tác mật thiết giữa tinh thần và thể chất – trong đó, tinh thần thống trị thể chất. Descartes cho rằng trên thực tế, hai phần này tách biệt nhau, và rằng tinh thần lệ thuộc vào lý trí và chịu phục dưới Đức Chúa Trời, nhưng cơ thể thì chỉ lệ thuộc vào các định luật máy móc, vì cơ thể giống như một cỗ máy có thể vận hành mà không cần đến tâm trí.

                Trong nhiều năm kể từ đó, hệ tư tưởng của Descartes đã thống trị nhiều lãnh vực trong ngành y và tâm lý học. Kết quả là người ta đã phải vật lộn với vấn đề phát sinh về tâm trí và cơ thể, tự hỏi liệu có nên điều trị về mặt tâm lý trước hay điều trị về mặt cơ thể trước. Khi y học không thể tìm ra nguyên nhân sinh học cho một căn bệnh, thì căn bệnh này bèn được đặt vào danh mục bệnh tâm thần. Điều này thường gây ra vấn đề khó khăn cho bệnh nhân, vì chẩn đoán kiểu ấy thường được hiểu như là một căn bệnh tưởng tượng.

                Ngày nay chúng ta biết thể chất và tinh thần có liên hệ mật thiết và quyện vào nhau một cách vô cùng phức tạp. Tinh thần có thể làm cho căn bệnh chuyển biến trầm trọng hơn, nhưng cũng có thể đem lại sự hồi phục sức khỏe. Tinh thần có thể tạo ra cảm xúc tức giận và sự thù địch mãnh liệt vốn không chỉ kích hoạt cơ thể mà còn có khả năng gây tổn hại cho cơ thể nữa. Kết quả cuộc nghiên cứu về thần kinh học được Viện Đại Học Iowa tiến hành, đã nhận dạng điều được gọi là “những hướng đi có thể theo dõi được về mặt vật lý” vốn chịu trách nhiệm cho những phản ứng về mặt xúc cảm của con người. Một phần nhỏ trong não bộ được gọi là amygdala - tức là hạch hạnh nhân - đóng một vai trò quan trọng cho chúng ta khả năng trải nghiệm những cảm xúc riêng tư, cũng như khả năng để nhận diện cảm xúc mà người khác đang trải nghiệm. Dựa trên bản báo cáo, thì cuộc nghiên cứu này đã lật đổ sự phân đôi giả tạo giữa tinh thần và thể chất mà Descartes khởi xướng.

                Kính thưa quý độc giả,

                Tuần qua chúng tôi đã nhắc đến một cuộc nghiên cứu khác cho thấy sự ràng buộc giữa thể chất với tinh thần, đặt trọng điểm vào chứng bệnh mất thị lực của khoảng 150 phụ nữ Cam-bốt còn sống sót trong cuộc diệt chủng tại Cam-bốt trong thập niên 1970. Những phụ nữ từng là nạn nhân chiến tranh này đã đến các dưỡng đường tại Hoa Kỳ trong khoảng năm 1982 đến 1989 để được điều trị bệnh mất thị lực. Các bác sĩ lấy làm kinh ngạc khi không tìm thấy bất kỳ một cơ sở sinh lý học nào được xem là nguyên nhân gây ra bệnh mất thị lực nơi các nữ bệnh nhân người Cam-bốt này. Bản tường trình nêu lên rằng “trong những biên niên sử về chiến tranh, không tìm thấy những mô tả nào khác về việc một số người bị cô lập với nhau đã bị mất đi thị lực vì những lý do mà không ai có thể giải thích được.” Nếu không có cơ sở vật lý nào gây ra bệnh mù lòa, thì chỉ có tinh thần, tức tâm trí, mới có thể cáng đáng trách nhiệm này.

                Kính thưa quý độc giả,

                Với lối nhấn mạnh mới này về sức mạnh của tâm trí và vai trò của tư tưởng cùng lời nói, chúng ta dễ bị lừa phỉnh để tin rằng nếu chúng ta có thể làm chủ các ý tưởng của mình, thì chúng ta có thể là vị thuyền trưởng lèo lái con tàu vận mệnh của chính mình! Đột nhiên, chúng ta thấy mình có loại xúc cảm giống như Aladdin khi anh ta khám phá rằng cây đèn mà anh tìm ra có chứa trong đó một vị thần đèn đầy những phép thuật nhiệm mầu. Muốn gì thì được nấy!

                Tuần trước tôi có nhắc đến một cặp vợ chồng đã từng tham dự cái mà họ gọi là tiến trình “lời nói đức tin”. Họ đã lắng nghe một nhóm giảng viên và giáo viên, là những người đã kết hợp nhiều câu trong Kinh thánh. Nhưng trong quá trình này họ đã tạo ra một hệ thống vốn có thể dễ dàng được sử dụng trong nỗ lực biến Đức Chúa Trời thành một ông thần giống như là thần đèn của Alađin vậy. Cả hai ông bà đã được dạy rằng lời nói có năng quyền, và rằng bất cứ điều gì họ nói sẽ trở thành sự thật, rồi trong suốt một thời gian, họ đã rất vui mừng về các nguyên tắc của kiểu lời nói đức tin, vì nó mang lại niềm tin cho đức tin của họ. Nhưng giờ đây, họ đang cay đắng và bối rối.

                Họ kể cho tôi nghe về việc cô con gái tên Lori vừa mới bỏ học nửa chừng, và rằng họ đã từng lo ngại về cách hành xử và thái độ của Lori. Cô đã có một mô hình trong việc chọn những người bạn có giá trị hoàn toàn mâu thuẫn với các giá trị của cô cũng như nhân sinh quan của cha mẹ cô. Mặc dầu vậy, cuối cùng thì Lori cũng hoàn tất bậc trung học với điểm số khá tốt và thậm chí đã lên kế hoạch học đại học.

                Vào khoảng thời gian Lori rời nhà đi học đại học, cha mẹ cô bắt đầu thực hành việc khẳng định đức tin của họ nơi khả năng của Đức Chúa Trời để làm cho đời sống Lori được điều chỉnh lại. Họ thực hành điều này trong cách họ cầu nguyện, luôn cảm tạ Chúa vì những gì Ngài “đã làm rồi.” Họ thực hành lời nói đức tin bất cứ khi nào họ nói về Lori, một lần nữa khẳng định cách cẩn thận chỉ những loại hành vi cư xử và những thái độ mà họ đang trông mong Đức Chúa Trời sẽ tạo nên trong lòng cô.

                Họ đặc biệt quan tâm về thái độ đối với hành vi tình dục của Lori, vì thế điều này trở nên trung tâm của những lời tuyên xưng của đức tin, cả trong những cuộc đối thoại với nhau lẫn trong lời cầu nguyện của họ. Họ cẩn thận canh giữ lời nói của mình để không đem đến năng lực cho bất cứ hình thức hành vi cư xử tiêu cực nào trong đời sống Lori.

                Trong sáu tháng cà hai ông bà đã cảm thấy một sự nhẹ nhõm về cảm xúc qua việc thay đổi những ý tưởng và lời nói của họ liên quan đến Lori. Lời nói đức tin đã có hiệu quả! Ít nhất thì nó đã có hiệu quả cho đến một vài ngày trước đây khi Lori trở về nhà cách bất ngờ.

                Sau nhiều ngày yên lặng giấu kín, Lori cuối cùng thú nhận là cô đã bị đuổi học bởi vì cô bị bắt giữ với một nhóm bạn vì cất giữ ma túy. Và rồi, như thể lời xưng thú ấy phá vỡ chiếc đập ngăn giữ cảm xúc, cô thổ lộ từng chi tiết về cách thức bạn trai cô đã cắt đứt với cô sau khi cô cho anh ta biết là mình đã có thai.

                Kính thưa quý độc giả,

                Khi cha mẹ Lori kể câu chuyện này cho tôi nghe, sự cay đắng và giận dữ họ cảm nhận khi nhắc đến những người xưng nhận là “thầy dạy về đức tin” bắt đầu tuôn tràn ra. Cả hai ông bà cũng có lời lẽ chống nghịch Đức Chúa Trời nữa.

                “Chúng tôi đã làm gì sai trật chứ?” họ hỏi. “Phải chăng chúng tôi đã không tin tưởng đủ? Chúng tôi không thể nhớ mình đã có sự nghi ngờ nào hay nói về bất cứ điều tiêu cực nào cho Lori cả. Tại sao Đức Chúa Trời lại làm chúng tôi thất vọng?” Rồi họ chờ đợi trong yên lặng, mong muốn có những câu trả lời cho đức tin đang sụp đổ trong họ. Cuối cùng, Đức Chúa Trời há chẳng hứa rằng “người sẽ nhận được bất cứ điều gì mình nói sao” (xem Mác 11:23)

                Cha mẹ của Lori đã tiếp nhận các nguyên tắc và thực hiện chúng từng li từng tí một. Không may thay, họ chẳng còn lại gì ngoài tấm lòng tan vỡ. Ít ra nỗi đau của họ không phải là cuối cùng và bi thảm như nỗi đau mà cha mẹ của Wesley Parker đã trải nghiệm. Trong quyển sách mang tựa đề Chúng Tôi Để Mặc Con Trai Mình Chết, gia đình Parker nói về một sự tranh chiến tương tự với lời nói, đức tin, và Đức Chúa Trời. Khi cậu con trai tên Wesley, một người bị bệnh tiểu đường, nói với cha mẹ cậu rằng Đức Chúa Trời đã chữa lành bệnh tiểu đường cho cậu. Và rồi như đã được dạy dỗ, cậu bắt đầu nói những lời về sự chữa lành, khẳng định cả trong những ý tưởng lẫn trong lời nói của mình rằng bệnh tiểu đường của cậu đã được chữa lành. Một thời gian sau đó, với sự khích lệ của bạn bè và của Wesley, cha mẹ cậu đã quăng bỏ thuốc insulin của cậu. Trong những ngày kế tiếp, Wesley lộ ra những dấu hiệu của bệnh tiểu đường không được điều trị. Khi cậu trở nên đau yếu hơn, nhiều nhóm người từ hội thánh tập họp lại để cầu nguyện và cùng tham gia với Wesley trong việc công bố lời hứa rằng cậu ta đã được chữa lành. Kết quả cuối cùng là gì? Số phận của Wesley kết thúc ra sao? Chúng ta sẽ tìm thấy câu giải đáp vào thứ bảy tuần sau.

                Kính thưa quý độc giả,

                Hôm nay chúng ta sẽ tạm dừng tiết mục đọc sách tại đây. Chúng tôi ước mong quý độc giả sẽ tiếp tục lắng nghe tiết mục đọc sách hàng tuần để chúng ta cùng nhau sánh bước trên hành trình tìm hiểu bản thân, học cách chuyển đổi tư duy theo chiều hướng tích cực nhằm xây dựng một cuộc sống hạnh phúc cho mình và gia đình. Phát Thanh Hy vọng xin kính chúc quý độc giả một tuần thật nhiều niềm vui và bình an bên gia đình cùng bạn bè. Hẹn gặp lại quý độc giả trong chương trình phát thanh lần tới.
 

Tiến sĩ David Stoop
Nguồn: phatthanhhyvong.com

Từ khóa: n/a

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn