15:30 EDT Thứ bảy, 27/04/2024

Tin Tức

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 11

Máy chủ tìm kiếm : 1

Khách viếng thăm : 10


Hôm nayHôm nay : 17466

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 266959

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 22996366

Trang nhất » Dưỡng linh » Thuyết Trình

Bài Mới

Kiên Nhẫn Giúp Đỡ Lẫn Nhau

Kiên Nhẫn Giúp Đỡ Lẫn Nhau

“Nhưng, hỡi anh em, xin anh em hãy răn bảo những kẻ ăn ở bậy bạ, yên ủi những kẻ ngã lòng, nâng đỡ những kẻ yếu đuối, phải nhịn nhục đối với mọi người. Hãy giữ, đừng có ai lấy ác báo ác cho kẻ khác; nhưng hãy tìm điều thiện luôn luôn, hoặc trong vòng anh em, hoặc đối với thiên hạ” (câu 14-15).

Xem tiếp...

Nồi Súp Của Mẹ

Thứ tư - 09/05/2018 21:28
Nồi Súp Của Mẹ

Nồi Súp Của Mẹ

Trong cuộc đời có những điều thật quý giá mà rất nhiều khi chúng ta không hề lưu tâm để ý đến. Có những điều đáng được gọi là bảo vật mà chúng ta không hề nhận ra, cho đến khi có những sự kiện bất ngờ soi sáng vào những giá trị cao quý của nó.

                

                Trong cuộc đời có những điều thật quý giá mà rất nhiều khi chúng ta không hề lưu tâm để ý đến. Có những điều đáng được gọi là bảo vật mà chúng ta không hề nhận ra, cho đến khi có những sự kiện bất ngờ soi sáng vào những giá trị cao quý của nó. Nồi súp của mẹ tôi là một trong những bảo vật đó.

                Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn hình dung thật rõ ràng cái nồi súp, với lớp men màu trắng và màu xanh tráng bên ngoài, được đặt trên cái bếp lửa; súp trong nồi sôi sùng sục, hơi nước bốc lên như khói tỏa từ một hỏa diệm sơn đang hoạt động. Khi chỉ vừa bước vào nhà, mùi thơm của món súp không chỉ làm tôi thèm đến chảy nước miếng, mà còn mang cho tôi một cảm giác thật yên bình và ấm cúng. Dầu không biết mẹ tôi có đang đứng bên cạnh bếp để trộn đều món súp bằng cái muỗng gỗ thật dài hay không, nhưng chỉ ngửi tới mùi súp là tôi biết mình đang ở dưới mái ấm quen thuộc của gia đình.

                Thật ra không có công thức nhất định cho cái món súp của mẹ tôi. Nguyên liệu và gia vị của món súp cứ thay đổi theo ngày tháng. Và điều này đã là như vậy ngay từ khi mẹ tôi còn là con gái ở trên vùng núi cao Piemonte thuộc miền bắc của nước Ý-đại-lợi. Mẹ tôi học bí quyết làm món súp từ bà ngoại của mẹ, mà bà cũng là người học hỏi từ các bà ngoại thuộc những thế hệ trước.

                Đối với một gia đình di dân đông người như gia đình tôi, thì nồi súp của mẹ bảo đảm chúng tôi không bao giờ đói cả. Nồi súp sôi riu riu của mẹ tôi là một dấu hiệu của sự an ninh gia đình. Nguyên liệu của nồi súp là những gì có sẵn trong bếp trong ngày hôm đó. Do vậy, chúng tôi có thể đánh giá tình trạng kinh tế của gia đình qua những gì ở trong nồi súp. Một nồi đầy cà chua được cắt nhỏ, trộn với mì, đậu hạt, cà-rốt, ngò, hành, bắp và thịt cho biết hôm đó gia đình đang ở trong tình trạng sung túc. Một nồi súp lỏng le cho biết cảnh gia đình đang gặp khó khăn. Và chúng tôi không bao giờ vứt bỏ đồ ăn thừa. Đó là một tội trước mặt Thiên Chúa. Do vậy, mọi thức ăn cuối cùng sẽ đi vào nồi súp của mẹ tôi.

                Việc chuẩn bị nấu món súp là một điều quan trọng và cao quý của mẹ tôi. Đối với mẹ, nấu ăn là bày tỏ niềm hân hoan trước sự chu cấp của Thiên Chúa. Mỗi lát khoai tây, mỗi miếng thịt gà được đặt vào trong nồi với cả tấm lòng biết ơn. Tôi luôn nghĩ đến hình ảnh người mẹ hiền của tôi khi đọc câu Kinh Thánh được ghi trong sách Châm Ngôn 31:15&28 như sau:

                Thức giấc khi trời chưa sáng,
                Nàng sửa soạn thức ăn cho gia đình,
                Cắt đặt công việc cho các tớ gái.
                Con cái chúc nàng hạnh phúc,
                Chồng nàng tấm tắc khen.

                Tuy vậy, có một lần, nồi súp của mẹ đã ám ảnh, làm tôi lo sợ và mắc cỡ, vì tôi e rằng mình có thể đánh mất một người bạn mà tôi mới làm quen được ở trường. Người bạn tên Sol là một thiếu niên mảnh khảnh, với mái tóc màu đậm, và là một người bạn hết sức đặc biệt của tôi vì ba của Sol là một bác sĩ và gia đình của Sol sống trong khu vực sang trọng nhất của thành phố chúng tôi ở. Sol thường mời tôi đến nhà bạn ấy để ăn tối. Gia đình bạn ấy có người thợ nấu ăn, mặc đồng phục màu trắng, làm việc trong một nhà bếp với các dụng cụ, nồi niêu bằng kim loại chrome sáng bóng. Mặc dù đồ ăn cũng hấp dẫn, nhưng tôi vẫn cảm thấy như hơi nhạt nhẽo vì thiếu những hương vị mặn mà từ nồi súp bám khói đen ngòm của mẹ tôi. Hơn nữa, không khí bữa ăn cũng phải phù hợp với món ăn. Mọi sự sao quá trịnh trọng. Ba mẹ của bạn Sol thật là tử tế, nhưng những mẫu đối thoại quanh bàn ăn sao quá tẻ nhạt và im lặng. Và chẳng có ai ôm hôn ai cả. Cử chỉ thân thiện nhất mà tôi thấy là Sol tiếp xúc với ba bạn ấy bằng một cái bắt tay, có thế thôi!

                Trong gia đình chúng tôi, ôm hôn nhau là chuyện xảy ra mỗi ngày – từ người lớn, đàn ông, đàn bà và lũ trẻ như chúng tôi. Nếu ngày nào tôi không hôn mẹ tôi, mẹ liền ra lệnh “Chuyện gì vậy, bộ bị bịnh hay sao dzậy?”

                Nhưng đã có một lúc trong đời tôi, tình trạng gia đình của tôi làm tôi lo sợ và mắc cỡ. Tôi thầm biết Sol muốn ăn tối ở nhà tôi và đây là điều tôi rất e ngại. Gia đình của tôi khác hẳn gia đình của Sol. Không có đứa bạn nào của tôi có một nồi súp trong bếp như nồi súp của mẹ tôi, và cũng chẳng có đứa nào có một người mẹ mà điều đầu tiên khi bạn vừa bước vào nhà là bắt bạn ngồi xuống rồi bày ra ngay trên bàn một tô súp to tướng với một cái muỗng.

                Tôi đã cố gắng giải thích cho mẹ “Người ta ở Mỹ họ không làm như vậy, mẹ ơi!”.

                Mẹ tôi trả lời với giọng tự hào “Ừa, mẹ không phải là người ta. Mẹ là Rosina. Chỉ có mấy người ta khùng khùng mới không thích món súp của mẹ”.

                Nhưng rồi cuối cùng thì bạn Sol cũng nói toạc ra là bạn ấy muốn tới nhà tôi ăn tối! Tôi đành phải gật đầu ưng thuận. Tôi biết chẳng điều gì làm mẹ tôi vui hơn điều này. Nhưng riêng tôi thì lại ở trong tình trạng thật là lo lắng. Ăn tối với gia đình tôi chắc khiến Sol sửng sốt và chán ngán, tôi tin như vậy.

                Tôi nài nỉ mẹ tôi: “Mẹ ơi, sao mẹ không chuẩn bị một số món ăn Mỹ như bánh hamburgers hay là gà chiên chẳng hạn?”

                Mẹ tôi trả lời tôi với một ánh mắt lạnh lùng như băng và tôi biết mình không nên nói thêm điều gì nữa.

                Cái ngày mà bạn Sol tới nhà tôi ăn tối, tôi khủng hoảng như một con tàu bị đắm. Mẹ tôi và chín thành viên khác trong gia đình tôi chào đón Sol bằng những vòng ôm và những vỗ vai thật nồng nhiệt.

                Ngay sau đó chúng tôi ngồi quanh cái bàn ăn bằng gỗ cứng chắc nịch, được chạm trổ thật công phu, được đánh vẹc ni thật bóng lưỡng, và cũng là niềm tự hào của ba tôi. Chiếc bàn được phủ bằng một chiếc khăn vải tẩm dầu có màu sặc sỡ.

                Và thật chắc ăn như bắp, ngay sau lời cầu nguyện chúc phúc của ba tôi, ngay lập tức, chúng tôi phải đối diện với những tô súp được dọn trên bàn.

                Mẹ tôi hỏi “Nè cháu Sol, cháu biết món này là món gì không?”

                Sol trả lời “Dạ thưa cô, đây là món súp phải không?”

                “Không phải món súp bình thường đâu!” Mẹ tôi nhấn giọng “Đây là món súp đặc Ý-đại-lợi!”

                Rồi ngay sau đó, mẹ tôi liền giải thích một cách nồng nhiệt và say sưa về những hiệu năng kỳ diệu của món súp đặc của mẹ: nào là nó có thể trị được cảm cúm, nóng lạnh, nhức đầu, đau tim, ăn uống không tiêu, yếu gan, yếu thận vv.

                Sau khi sờ xem bắp thịt tay của Sol, mẹ tôi thuyết phục bạn ấy rằng món súp đặc của mẹ sẽ khiến Sol trở nên mạnh mẽ rắn chắc, giống như lực sĩ Charles Atlas, người Mỹ gốc Ý, chuyên tập luyện và nổi tiếng với thân hình đẹp nhất thế giới. Trong khi đó, tôi khép nép và tin rằng đây sẽ là lần cuối cùng tôi gặp Sol. Chắc bạn ấy không bao giờ muốn trở lại với gia đình tôi nữa, vì dưới mái nhà này, đối với Sol, chắc toàn là những con người kỳ cục, với giọng nói cũng khác thường mà món ăn lại càng lạ lùng hơn nữa.

                Nhưng trước sự kinh ngạc của tôi, Sol tử tế ăn sạch tô súp đầu tiên và sau đó xin thêm hai tô nữa. Sol vừa húp súp xì xụp, vừa nói “Con thích món súp này quá!”

                Khi chúng tôi tiễn bạn Sol, bạn ấy giải bày với tôi rằng “Nè, gia đình bạn thật là tuyệt vời. Ước gì mẹ tôi cũng nấu ăn giỏi như mẹ bạn”. Rồi Sol nói tiếp “Bạn thiệt là may mắn quá đi thôi!”

                Thiệt là may mắn? Tôi thầm nghĩ về điều này khi Sol bước ra khỏi nhà chúng tôi, giơ tay vẫy chào với một nụ cười thật tươi nở trên môi.

                Ngày hôm nay, tôi biết thật rõ là tôi rất may mắn. Tôi biết vẻ mặt của Sol rạng rỡ khi ăn bữa tối với gia đình chúng tôi, không phải chỉ tại món súp nóng hổi và thơm ngon của mẹ tôi. Nét mặt bạn ấy sáng ngời đến từ niềm vui sướng khi Sol ngồi vào bàn ăn gia đình của chúng tôi mà bữa tiệc khoản đãi bạn ấy hôm đó chính là tình yêu.

                Mẹ tôi đã qua đời khá lâu. Cái lò ga dưới cái nồi súp của mẹ đã không còn bật lên nữa, và một thời hạnh phúc êm đềm đã trôi qua như ánh lửa lò nay đã tắt. Nhưng tình yêu cao vời của mẹ và cảm giác ấm êm sôi sục mãi những hương vị thơm ngon vẫn còn nồng ấm trong trái tim tôi cho đến tận hôm nay.

                Sol và tôi vẫn là hai người bạn thân qua nhiều năm tháng sau đó. Tôi làm phụ rễ cho Sol trong ngày thành hôn của bạn ấy. Cách đây không lâu, tôi có ghé lại nhà Sol để ăn tối. Bạn ấy ôm chầm các con của bạn mà hôn và lũ trẻ cũng ôm hôn tôi nữa. Sau đó, vợ bạn Sol mang ra cho chúng tôi những tô súp nóng còn đang bốc khói. Đó là món súp gà, loại súp đặc có rau, đậu và những miếng thịt gà ướp thật thơm ngon.

                Bạn Sol hỏi tôi “Nè Leo, cậu có biết món này là món gì không?”

                Tôi mỉm cười trả lời “Có phải món súp không?”

                “Món súp thôi hả?” bạn Sol hứ tôi, rồi tinh nghịch nheo mắt nói tiếp “Đây là món súp gà đấy, thưa ông! Chuyên trị cảm cúm, nóng lạnh, nhức đầu, ăn uống không tiêu. Lại bổ gan, bổ thận nữa đấy!”.

                Và tôi, khi nghe những lời ấy, tôi thấy mình như còn đang ở dưới mái ấm gia đình với mẹ như những năm nào…

                Y a tant d'amour, de souvenirs
                Autour de toi, toi la mamma
                Y a tant de larmes et de sourires
                A travers toi, toi la mamma
                Que jamais, jamais, jamais
                Tu nous quitteras...
 ('La Mamma' của Robert Gall)

 

“Mum’s Soup Pot” by Leo Buscaglia – Tùng Tri chuyển ngữ
Nguồn: phatthanhhyvong.com

Từ khóa: có những

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn